You are on page 1of 4

Mở đầu: Chuẩn Bị Cho Lễ Cưới

— Xế chiều ngày 2, tháng 2, năm 1,548, Lịch Lục địa — Lâu đài Parnam —
“Heh heh heh! Cuối cùng thì cũng hoàn thành.”
Đó là một ngày tương đối trong trẻo và ấm áp so với mùa đông. Trong căn
phòng có rèm che, hơi tối, tôi không thể ngừng cười khi nhìn vào thành quả của
mình. Đó là bởi vì cuối cùng thì thứ mà tôi dành thời gian ít ỏi trong lịch trình dày đặc
của mình để làm cũng đã hoàn tất.
Fwahaha! Chẳng hề nói quá khi xem đây là thứ vũ khí tối thượng. Tôi sẽ không
bao giờ thua nữa. Tôi hào hứng về vụ này như thế đấy.
“Anh đang cười gì thế?” Liscia, người đang ngồi trên giường, bực bội nói.
Đây là phòng của Liscia. Mặc dù bố cục của nội thất vẫn không thay đổi kể từ
lần cuối tôi ở đây, mới đây chúng tôi đã đặt cũi cho những đứa trẻ, Cian and
Kazuha. Chỉ mới một tháng kể từ khi cả hai đứa ra đời nên chúng vẫn phải sống bên
cạnh Liscia. Tôi đặt thành phẩm của mình xuống và ngồi lên ghế, tựa khuỷu tay và
chống cằm trong lúc nhìn Liscia và lũ trẻ. Đây là lúc cho con bú. Tóc của Liscia đã
dài bằng với khi lần đầu chúng tôi gặp nhau. Buộc tóc thả xuống một bên cổ, Liscia
kéo áo xuống một bên vai và cho con chúng tôi bú bằng một nét nhã nhặn trên
gương mặt. Vẻ đẹp của cô ấy thần thánh đến độ tôi nghĩ cô ấy được cắt ra từ chân
dung của thánh mẫu. Cian đã xong và giờ đến lượt Kazuha. Cian giờ đã no bụng
nằm yên trong cũi với đôi mắt nhắm nghiền.
“Ồ thôi nào, anh cuối cùng cũng hoàn thành chúng đó em biết không?” Tôi cầm
thứ nằm cạnh tôi và đưa cho Liscia xem. Đó là hai bộ đồ em bé. “Thế nào? Em
không nghĩ nhìn chúng dễ thương sao?”
Những bộ đồ có mũ trùm này được tôi may thủ công. Khi nghe tin mình sẽ có
hai đứa sinh đôi, tôi bắt đầu lên ý tưởng, rồi lấy số đo sau khi chúng ra đời để bắt
đầu làm. Tôi rất tự tin với kết quả. Tình cờ là tôi cứ cười toét trong suốt lúc làm và
những hôn thê khác của tôi cực kì khó chịu về điều đó.
Khi Liscia thấy thiết kế kì lạ của những bộ đồ, cô ấy thở dài. “Vâng, chúng dễ
thương nhưng chúng chỉ đơn giản là đồ hóa trang thôi. Chúng dựa trên loài vật nào
vậy?”
“Machapin và Zukke.”
“Em chưa bao giờ nghe đến chúng?”
“Ừ thì đúng, chúng là sinh vật giả tưởng ở thế giới của anh.”
Machapin và Zukke là những nhân vật chính trong một chương trình thiếu nhi tôi
xem từ bé. Chúng có màu xanh và nâu cùng gương mặt thư giãn và khi nhìn kĩ thì
bạn sẽ tự hỏi chúng có thật sự dễ thương không nhưng chúng có một sức hút kì lạ
và vô số sản phẩm về chúng được bán ra.
Khi chuẩn bị làm đồ em bé cho cặp sinh đôi, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là bộ đồ
hóa trang toàn thân dựa trên Machapin và Zukke sẽ rất đáng yêu.
“Chúng được dựa trên Nessie và người tuyết, anh nghĩ thế?” Tôi thêm vào.
“Em biết một điều là em chẳng biết anh đang nói gì... Có vẻ anh đã cố gắng rất
nhiều nhưng chúng là trẻ con, chúng sẽ biến mấy bộ quần áo đó thành một mớ hỗn
độn sớm thôi anh biết chứ?”
“Ừ thì, anh còn làm thêm hai bộ nữa nên chúng có cái để thay.”
“Tập trung cái sự nhiệt tình của anh trong việc cai trị ấy. Anh sẽ làm Hakuya
khóc mất anh biết không?”
“Nhưng anh không muốn.”
“Thiệt tình... Ồ.” Việc cho bú có lẽ đã xong bởi Liscia kéo Kazuha ra khỏi cô ấy
và nhẹ nhàng vỗ vào lưng để dỗ dành con bé. Rồi Liscia bế Kazuha sang cũi, đặt
con bé xuống cạnh Cian. Kazuha nhanh chóng nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Kazuha thường cáu kỉnh khi con bé ở một mình nhưng nếu Cian cũng ở bên thì nó
lại ngủ khá dễ dàng. Vì chúng là song sinh nên con bé cảm thấy an tâm khi đứa còn
lại ở kế bên? Liscia và tôi đứng cạnh nhau nhìn lũ trẻ đang ngủ yên lành đến lạ.
Chỉ nhìn chúng thôi cũng khiến tôi hạnh phúc. Tôi hy vọng chúng uống thật
nhiều sữa, ngủ ngon và lớn lên thật khỏe mạnh.
Liscia cười nhăn nhở. “Anh lại cười toét ra kìa, Souma.”
Tôi hẳn là đã cười nhưng bạn có thể trách tôi được không? Ý tôi là biểu hiện
của Liscia không khác mấy.
"Ồ, thôi nào, bọn trẻ của chúng ta có phải là siêu đáng yêu không?" Tôi nói.
“Anh trở thành một ông bố lẩm cẩm rồi sao? ... Chà, em cũng cảm thấy như
vậy."
"Ý anh là, nghiêm túc mà nói, anh rất hạnh phúc."
"Anh nói như thế ... xấu hổ thật đó." Liscia cười xấu hổ.
Ôi, tôi yêu cô ấy rất nhiều.
“Anh rất hạnh phúc khi được quây quần bên gia đình như thế này.”
"Hi hi! Tuy nhiên, chúng ta vẫn chưa kết hôn. "
"Ah! Nói về hôn nhân ... cuối cùng chúng ta cũng đã ấn định được ngày cho buổi
lễ," Tôi nói.
Lễ cưới của chúng tôi, vốn đã bị lùi lại nhiều lần bởi việc Liscia mang thai và
chiến dịch tại Liên minh phương Đông, cuối cùng đã được xác định: ngày đầu tiên
của tháng thứ tư của năm thứ 1.548 (năm nay) theo Lịch Lục địa. Đó sẽ là ngày tôi
đăng quang và kết hôn với Liscia cùng với những người khác.
Khi tôi nói với cô ấy điều đó, Liscia thở dài đầy xúc động.
"Trong hai tháng nữa, cuối cùng anh sẽ chính thức là vua, không còn tạm thời
nữa."
“Ừ. Và tất cả bọn em sẽ không còn là ứng cử viên nữ hoàng nữa mà trở thành
nữ hoàng. "
“Đã khoảng hai năm kể từ khi anh đến thế giới này, em cho là vậy. Nhưng với
tất cả những gì đã xảy ra trong thời gian đó, thật khó tin là chỉ mới hai năm ”.
"Ừ... Anh chắc chắn rằng khi mới được triệu hồi anh không bao giờ có thể
tưởng tượng được sẽ đi xa đến mức này."
Tôi đã có năm vị hôn thê và những đứa con đã được sinh ra bởi một trong số
họ. Cảm giác như tôi sẽ còn tiến xa hơn thế.
Liscia cười khúc khích. "Hi hi! Nghĩ lại thì, Souma, lần đầu tiên chúng ta gặp
nhau, anh đã nói, ‘Dù sao thì tôi cũng sẽ thoái vị trong vài năm nữa. Vậy thì chúng ta
có thể hủy bỏ hôn ước, "hay tương tự như vậy, phải không?"
Ừ ... Tôi đã nói vậy hả? Cảm giác như đã quá lâu rồi.
“Đừng quá nghiêm trọng về nó,” tôi nói. "Sẽ rất phiền nếu em tạm dừng mọi thứ
vào thời điểm này."
"Chắc chắn rồi. Nhưng, hồi đó, em nghĩ, 'Nếu mình trở thành gia đình của anh
ấy, mình có thể buộc Souma ở lại đất nước này không? Nếu em có thể biến cuộc
hôn nhân thành công … ”
"Hả, em đã nghĩ những điều như vậy sao?"
Cô ấy đã sẵn sàng kết hôn với tôi từ sớm thế ư?
Liscia mỉm cười tự hào. “Cuối cùng thì em cũng đã trở thành gia đình của anh
và biến cuộc hôn nhân trở thành một mục tiêu sai lầm, vậy điều đó có ấn tượng
không?”
“... Đúng vậy, anh chịu thua em rồi.” Tôi hôn nhẹ Liscia.
Trước đây thật là xấu hổ, nhưng ngày nay chúng tôi có thể hôn tự nhiên hơn.
Liscia cũng không có vẻ gì là bận tâm.
Sau nụ hôn, tôi lúng túng gãi má. “Ahaha ... Nhưng có một vấn đề nảy sinh liên
quan đến cuộc hôn nhân. "
"Huh? Anh đang nói gì vậy? ”
“Với lễ đăng quang của anh, hôn lễ với tất cả các em và buổi ra mắt đầu tiên
trước công chúng của những đứa trẻ diễn ra cùng nhau, Roroa và mọi người của cô
ấy đang bắt đầu làm việc.”
Họ dường như muốn huy động toàn bộ kinh phí trong một lễ kỷ niệm lớn. Đó là
loại ý tưởng mà bạn mong đợi từ một cô gái rất yêu thích lễ hội.
Liscia cười nhạt. “Điều đó rất giống Roroa, nhưng ... có vẻ như sẽ rất rắc rối.
Chính xác thì điều đó có liên quan gì?”
“Kế hoạch ban đầu bao gồm tổ chức lễ cưới cho bất kỳ thuộc cấp nào của anh
muốn. Rốt cuộc thì Nhà Arcs và Nhà Magna cũng đã lên kế hoạch tổ chức đám cưới
cùng một thời điểm. "
Đội trưởng Đội cận vệ Hoàng gia, Ludwin, sẽ kết hôn với Nhà khoa học thiên tài
Genia, trong khi Hal dự định kết hôn với cả Kaede và Ruby. Bằng cách để lâu đài
điều hành những nghi lễ đó, hy vọng là sẽ có những lễ cưới trên khắp thủ đô cho sự
kiện này.
“Chúng ta cũng có những thuộc cấp khác muốn nhân cơ hội này để kết hôn,
nhưng ... bởi vì sự kiện quá lớn, chúng ta không có đủ cặp đôi để kết hôn trong thời
gian đó. Nếu có thể, việc tổ chức hôn lễ cho những người trực tiếp phục vụ anh sẽ
rất thuận tiện, anh được bảo vậy. "
"Nhưng hôn nhân không đơn giản như vậy, phải không?" Liscia nói, hơi trách
tôi, và tôi chỉ có thể gật đầu.
"À phải. Nhưng chúng ta có một số cặp đôi cảm thấy như họ nên đến với nhau,
nhưng họ lại không, vì vậy anh nghĩ họ phải tự thân vận động. "
"Anh đang nói về ai vậy?"
"Poncho là một, Ginger là hai."
“Ồ…” Liscia gật đầu, có vẻ hiểu ý tôi.
Những chàng trai đó ở trong một tình huống không có gì lạ nếu họ kết hôn bất
cứ lúc nào, nhưng bản thân họ lại rất lúng túng nên chẳng có tiến triển gì đáng kể.
Tôi đặc biệt muốn Poncho sớm yên bề gia thất ...
Số lượng các lời cầu hôn được đến lâu đài bắt đầu có ảnh hưởng xấu đến bộ
máy hành chính. Tôi hiểu ý kiến của Poncho về vấn đề này là rất quan trọng nhưng
dù vậy.
Không thể làm được gì sao ...?

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Được dịch bởi Hoàng Long

You might also like