Professional Documents
Culture Documents
Nata (22 tuổi) - Nhị Nam: Chàng trai lực lưỡng dùng một chiếc đại rìu.
Mutsumi (20 tuổi) - Trưởng Nữ: Xinh đẹp, với tài năng võ thuật đỉnh cao cùng sự
khéo léo.
Gauche (18 tuổi) - Tam Nam: Cung thủ giỏi nhất thế giới.
Yomi (17 tuổi) - Nhị Nữ: Chị sinh đôi, ham đọc sách với kiến thức uyên thâm.
Sami (17 tuổi) - Tam Nữ: Em sinh đôi, có năng khiếu về kế toán và tài tính
nhẩm.
Nike (16 tuổi) - Tứ Nữ: Đẹp trai, điều khiển ngọn giáo mà không cặp mắt nào
theo kịp.
Xuất thân từ cùng gia đình với Quý cô Mutsumi và Ichiha, họ đều rất xinh đẹp.
Trên hết, mỗi người đều có những tài năng thiên bẩm, nên tôi có thể hiểu tại sao
những đất nước kia mong muốn họ trở thành cô dâu, hoặc chú rể, hoặc quan chức.
Tôi có thể hiểu, nhưng… dù thế, không ai trong số họ khiến tôi thèm khát cho chính
mình cả. Không, không ai trong số họ.
Chà, là người cuối cùng tới đây, chắc sẽ không liên quan nhiều tới chúng tôi
đâu.
Hoặc là tôi đã nghĩ thế, nhưng… tôi có cảm giác như đột nhiên chạm mắt với
Công tước Chima trên sân khấu. Tôi có linh cảm xấu về điều này, và nó nhanh
chóng hóa thực.
Công tước Chima nhìn tôi và nói, ‘’Về quá trình chọn lựa, tôi mong muốn được
chọn dựa trên sự đóng góp lớn nhất. Và vì thế, đất nước có lực lượng lớn nhất, và
tiêu diệt nhiều quái vật nhất, chính là quốc gia của quý ngài đây. Quốc Vương của
Friedonia, Ngài Souma Kazuya!’’
Khoảnh khắc ông ấy nói ra điều đó, tất cả ánh mắt dồn về chúng tôi.
Cái nhìn của họ là sự pha trộn giữa cam chịu, thích thú và ghen tị. Tôi đã thực
sự đến cuối cùng chỉ để chiếm lấy phần tốt nhất, vì vậy chuyện ấy là hiển nhiên thôi.
Aw, chết tiệt… Ông ấy đã làm điều ấy…
Tôi chắc chắn Công tước Chima muốn có một liên kết với một quốc gia nổi bật,
bất kể chuyện gì xảy ra.
Theo lẽ thường, là quốc gia mạnh nhất ở đây, ông ấy sẽ muốn tạo một sự liên
kết với chúng tôi. Đó có lẽ là lý do ông ấy chúng tôi giải nhất.
Về phần mình, tôi muốn tránh đứng ở đây, và âm thầm đoạt lấy mục tiêu vào lúc
sau, nhưng bây giờ ông ấy đã làm cho nó trở nên phức tạp.
Rồi tôi cảm giác một cặp mắt sắc lẹm đang nhìn về tôi.
Cái?!
Juna và Naden gỡ tay khỏi cánh tay họ đang nắm chặt, rồi Aisha vào thế để bảo
vệ tôi khỏi ánh nhìn đấy.
Khi tôi nhìn qua người Aisha, hướng về nguồn của cảm giác, đó là nơi Fuuga
đang đứng.
Anh ta đang nhìn thẳng tôi với không một cảm xúc. Cặp mắt đó nói rằng, Nếu
cậu dự định chọn Quý cô trẻ Mutsumi, thì chuẩn bị tinh thần đi.
Nếu tôi châm chọc anh ta khi nói tôi muốn Quý cô Mutsumi lúc này, Fuuga có lẽ
sẽ coi tôi là kẻ thù.
Trong cuốn The Prince, Machiavelli nói con người sẽ sớm quên những vết
thương trên thân thể, nhưng sẽ không bao giờ quên những gì xảy ra với tài sản và
người phụ nữ của họ.
Nếu tôi làm thứ gì đó như cướp đoạt Quý cô Mutsumi, Fuuga chắc chắn sẽ tới
giành lại cô ấy, cho dù chuyện đó đồng nghĩa là chiến tranh với Vương quốc
Friedonia. Như Vua Agamemnon, xâm lăng và phá hủy thành Troy chỉ để giành lại
người vợ xinh đẹp của em trai mình, Helen.
Tôi không có ý định tạo ra xung đột với Fuuga, nhưng…
Người đàn ông này thật lòng với mong muốn của bản thân tới thế sao?
Nếu anh ta muốn thứ gì, anh ta sẽ làm tất cả để có được nó. Điều đó thật đáng
sợ.
Tôi quay qua Công tước Chima và cúi đầu nhẹ trước khi chậm rãi lắc đầu.
‘’Thật là một lời đề nghị tốt, nhưng tôi xin phép từ chối nó.’’
‘’G-Gì cơ?!’’
‘’Chúng tôi, Vương quốc Friedonia, đã tới trễ, và cống hiến của chúng tôi không
thể ngang bằng với những người đã cực khổ chiến đấu một thời gian dài ở đây. Tôi
mong ngài sẽ trao thưởng cho một người khác xứng đáng hơn.’’
Khi tôi nói xong, một cảm giác nhẹ nhõm thổi qua căn phòng.
Đó là vì số lượng phần thưởng chưa hề giảm xuống, tôi tin là vậy. Từ đây đó, tôi
nghe những thứ như…
‘"Một nét sử sự tuyệt vời."
‘’Có vẻ như vị tân vương của Friedonia rất tinh ý.’’
"Thật là một người đàn ông xuất chúng."
… và những lời khen ngợi khác.
Tôi tự hỏi những lời đó thực tới mức nào?
Sau khi tôi đã rút lui, vị trí đầu tiên thuộc về Fuuga của Malmkhitan, nên Fuuga
đã có thể có được Quý cô Mutsumi, người mà anh hằng mong ước.
Fuuga tiến tới sân khấu, và bất ngờ nâng Mutsumi lên vòng tay, bế cô ấy như
một công chúa. ‘’Ta sẽ không bắt nàng làm bất cứ điều gì khó chịu như nói rằng ta
muốn nàng làm thuộc hạ. Mutsumi, ta đã yêu nàng từ lần đầu ta nhìn thấy nàng.
Hãy làm vợ ta nhé.’’
Đứng giữa sân khấu, với tất cả những nhân vật cao cấp từ các quốc gia đang
nhìn, anh ấy thẳng thắn đưa ra một lời cầu hôn.
Cặp mắt Mutsumi mở ra, nhưng rồi cô ấy nhanh chóng vòng tay qua cổ Fuuga.
‘’He he, ngài rất tuyệt vời. Em đồng ý. Em rất thích những người mạnh mẽ.’’
‘’Yeah! Ta thề, nếu đó là vì nàng, ta sẽ không thua bất kỳ ai cả!’’
‘’Em tin ở chàng, Ngài Fuuga.’’
Cùng với tràng pháo tay chúc phúc cho hai người họ thì cũng có một nửa trong
số đó bao gồm cả sự ghen tị.
Không, hơn nửa là vì ghen tị, tôi nghĩ thế.
Nó cho thấy lượng người nhắm tới Mutsumi lớn tới mức nào.
Fuuga không hề để tâm một chút nào tới những ánh nhìn đó. Vì đó là Fuuga mà.
Dù sao, tôi rất vui vì đã không tạo ra xung đột không đáng có với anh ấy.
Trong khi tôi đang cảm thấy nhẹ nhõm, tôi nhận thấy Yuriga đang nhìn chằm
chằm vào tôi.
"... Có chuyện gì sao?"
“Tại sao anh lại từ chối vị trí đầu tiên? Anh có thể là người có Mutsumi mà!”
Đó không chỉ là sự tò mò trong mắt cô bé; có vẻ như cô bé thực sự muốn biết.
"Có phải là do anh trai em theo đuổi Mutsumi?" Cô bé nói.
“Giống như anh đã nói trước đây, nhưng ... đó cũng có thể là một phần. Anh
không muốn đối đầu với Fuuga."
"Em hiểu rồi. Anh sợ anh trai em."
Khi cô né nói vậy, ánh mắt của Yuriga có chút sắc bén. Có chuyện gì à?
Rồi, bằng một giọng trầm lắng, Yuriga bắt đầu nói.
“Chúng ta biết anh trai em đáng kinh ngạc như thế nào. Nhưng điều đó không
phải lúc nào cũng đúng với những người khác. Trong Liên minh phương Đông, có
những người xem thường anh ta là một vị vua nhỏ của một bộ lạc.’’
Thì, Malmkhitan vẫn là một quốc gia nhỏ về lãnh thổ. Nếu tôi ra rằng, tôi, người
cai trị Vương quốc Friedonia, sợ vua của một đất nước nhỏ bé như Fuuga, họ sẽ
cười rằng tôi quá nhút nhát.
Tuy nhiên, Yuriga không bao giờ cười. “Nhưng ... anh không phải như vậy, em
hiểu rồi. Mặc dù bạn lãnh đạo một vương quốc lớn hơn vô song so với Bang thảo
nguyên Malmkhitan, anh cũng cẩn trọng với anh trai em."
‘’Không, đó…’’
“Em hiểu tại sao anh trai em để ý đến anh lúc này. Em cũng hiểu tại sao anh
được bảo vệ bởi rất nhiều người.” Yuriga cười nhạt.
Khi một cô gái mười ba tuổi mỉm cười như thể cô ấy nhìn thấu tôi, điều đó khiến
tôi hơi sốc. Mặc dù nó theo một cách khác với anh trai cô, cô gái này cũng có thể
không bình thường.
Trong khi chúng tôi nói chuyện, việc phát những phần thưởng cũng đã kết thúc.
“Và vậy là, những nơi các con tôi sẽ đến đã được quyết định,” Công tước Chima
nói. "Mọi người, tôi thực sự ..."
"Ah! Một lát, nếu tôi có thể? ”
Với việc Công tước Chima chuẩn bị đưa ra lời kết, tôi quyết định bây giờ là lúc
để tấn công và ngắt lời ông ấy.
"Ừm, có lẽ ngài không hài lòng về vấn đề phần thưởng?" Công tước Chima tròn
mắt hỏi.
Tôi vội vàng lắc đầu. “Ồ, không, không. Đây không phải là về phần thưởng. Ngài
có một đứa con khác tên là Ichiha Chima, phải chứ, Ngài Mathew? Người con út
ấy.”
“V-Vâng. Thực tế là thằng bé ở ngay đó ...”
Như Công tước Chima đã nói, Ichiha đã ở bên cạnh tôi.
Tôi đặt tay xoa đầu Ichiha và nói với Công tước Chima, ‘’Trông có vẻ như thằng
bé đã nhanh chóng trở thành bạn thân với em gái tôi. Tôi cũng nghe nói rằng tất cả
những người con của Nhà Chima đều rất xuất sắc, vì vậy tôi tin rằng cậu bé này
cũng có tiềm năng. Vì vậy, hay là như thế nào thì sao? Tôi mong muốn ngài hãy để
Ngài Ichihia cho đất nước của chúng tôi chăm sốc để cậu bé có thể được giáo dục.’’
‘’Ô-Ôi trời…’’ Sự đột ngột của lời đề nghị khiến Công tước Chima bối rối.
Trong đầu anh ấy có lẽ đang cố tìm ra ý định của tôi, và cân nhắc lợi và hại của
việc chấp nhận lời đề xuất. Nhân tiện, tôi đã có sự đồng ý của Ichiha trước khi nếu
ra đề xuất này. Cậu bé cũng có vẻ rất háo hức muốn tới đất nước của chúng tôi.
Cậu bé cảm thấy khó xử khi là một kẻ kỳ quặc không làm gì khác ngoài việc vẽ
những bức tranh về quái vật, và người duy nhất hiểu cậu nhất, Mutsumi, cũng sẽ
sớm rời đi, nên cậu bé không có thứ gì để ràng buộc mình ở lại cả.
Mẹ cậu đã mất từ lâu, nên giờ vấn đề chỉ còn là sự cho phép của Công tước
Chima.
Công tước Chima chần chừ nói, ‘’Thưa ngài… Thằng bé hơi lập dị và thể chất
khá yếu. Tôi không biết rằng liệu thằng bé có thể đáp ứng kỳ vọng của ngài...”
"Nếu thằng bé yếu về thể chất, thì đó là tất cả lý do anh ấy nên đến chỗ của
chúng tôi," tôi điềm tĩnh nói. “Đất nước chúng tôi đang ở giữa cuộc cách mạng y
học, và chúng tôi có những bác sĩ tài năng. Sẽ rất tốt nếu họ khám cho thằng bé.
Ngoài ra... tôi ổn với việc thằng bé là người lập dị. Tôi có một điểm yếu đối với
những người như thế.’’ Tôi tiếp. “Tôi cam kết rằng chúng tôi sẽ cho thằng bé học
dưới sự giảng dạy của Thủ tướng Hakuya một thời gian. Sau đó, vào mùa xuân
năm sau, tôi dự định cho Ichiha và Tomoe tới trường cùng nhau."
‘’E-Em được tới trường sao?!’’ Tomoe trông có vẻ ngạc nhiên.
Tôi cười và gật đầu. “Ừ. Anh đã trao đổi với Hakuya về chuyện đó. Có rất nhiều
điều em có thể học được khi sống như một thành viên của một nhóm. Hakuya muốn
em đến trường và học những điều em không thể học khi học với một gia sư riêng.
Mà anh vẫn đang tranh luận xem nên chọn Học Viện (để học các môn học thuật)
hay Học viện Sĩ quan (để học các môn quân sự).”
‘’E-Em... sẽ được tới trường cùng Ichiha…’’ Tomoe bị chấn động trước tin này,
nhưng cô bé có vẻ rất vui. Vẻ mặt của cô bé là một sự bối rối, nhưng đuôi sói của cô
ấy đang vẫy liên hồi, nên rất dễ nhận ra.
Sau đó, khi đã sắp xếp những suy nghĩ của mình, Công tước Chima nở nụ cười
niềm nở của người đàn ông trung niên.
“Ồ, nếu nó là như vậy, thì xin mời!”
Có vẻ như anh ấy quyết định sẽ là một điều tốt nếu có một mối liên kết với đất
nước của chúng tôi.
"Con cũng ổn với chuyện này, phải không, Ichiha?" ông ấy hỏi.
"V-Vâng, thưa cha!" Ichiha gật đầu.
Nhẹ nhõm, tôi đưa tay phải của mình ra. “Tốt. Vậy thì, Ichiha. Rất vui khi được
có em."
"Vâng. Nhờ anh chăm sóc ạ. "
Ichiha và tôi bắt tay nhau.
Những người khác tập trung ở đây nhìn chúng tôi như thể họ không chắc chắn
về những gì họ vừa chứng kiến.
Họ cảm thấy bối rối bởi thực tế là Vua của Friedonia, người mà họ cho rằng đã
từ chối giải thưởng, đã có được người em út, người không được bao gồm trong đó.
Tuy nhiên, cậu em út của Chimas nổi tiếng là người kỳ quặc nên không ai lên
tiếng phản đối. Trên thực tế…
“Ngài ấy đã dẫn đầu tất cả những đội quân đó, và tất cả những gì ngài ấy có
được cho mình là đứa con út. Nó hầu như không đáng để bận tâm."
Thậm chí còn có những kẻ đã trắng trợn chế nhạo Ichiha như vậy. Có lẽ đó là
để khen ngợi tôi, nhưng tôi thấy thật khó chịu khi họ cảm thấy phải coi thường Ichiha
để làm điều đó.
Chà, không cần phải giải thích điều gì đã khiến Ichiha trở nên có giá trị đối với
những người như vậy, nên tôi chỉ nở một nụ cười lịch sự với họ rồi để đó.
Khi Ichiha cúi đầu trước những lời nói khó nghe, tôi đặt tay lên đầu cậu bé và
nói với giọng chỉ thằng bé có thể nghe thấy, “Hãy để họ nói những gì họ muốn. Em
là tất cả những gì anh muốn ngay từ đầu.’’
"Anh Souma ..."
Tôi cười toe toét. “Nếu em là một trong số những phần thưởng, anh chắc chắn
rằng anh đã chọn em mà không từ bỏ vị trí là người đóng góp lớn nhất. Ngay cả khi
điều đó có nghĩa là xung đột với Fuuga."
Ichiha cuối cùng cũng mỉm cười một chút với tôi.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Được dịch bởi Hoàng Long