You are on page 1of 1

Bài thơ Quê Hương của nhà thơ Tế Hanh mang đậm tình thương thắm thiết

của ông đối với quê hương của mình. Ông đã góp mặt ở chặng cuối trong phong trào
thơ mới, những bài thơ của ông mang đậm tình yêu quê hương, tình làng nghĩa xóm,
pha lẫn với chút nỗi buồn da diết. Quê hương chính là nguồn cảm hứng bất tận cho
ông, giúp cho sự gắn bó giữa ông với quê hương ngày một sâu đậm hơn.

“Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ


Màu nước xanh, cá bạc, chiếc buồm vôi,
Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ngoài khơi,
Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá!”
“Nay xa cách long tôi luôn tưởng nhớ" một người con xa xứ, luôn nhớ mong về quê
nhà Dù rằng xa quê nhưng tình yêu yêu thương của ông vẫn luôn hướng về nơi
đất trời ấy một mực “luôn tưỡng nhớ”, nỗi nhớ luôn thường trực và xuyên
suốt trong lòng ông dù đang ở đâu hay đang làm gì. Tác giả nhớ về “Màu nước
xanh, cá bạc, chiếc buồm vôi”, đó là những hình ảnh rất thân thuộc, gắn liền
với người dân miền biển. Màu nước biển trong xanh nơi những con thuyền
giương cánh buồm vôi trắng thâu góp gió rẽ ra biển khơi, tìm đến những mẻ cá
bạc sau bao gian lao mưa nắng, vất vả và hiểm nguy. Tất cả đã được in sâu
trong trí nhớ và tâm hồn của tác giả Tế Hanh. Thấp thoáng đâu đó ta vẫn nhìn
thấy hình ảnh người dân chài, dân biển, bởi con người là thứ không thể thiếu
trong một bức ảnh hoàn hảo, “Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi”. Ở nơi
nào đó trong tiềm thức của nhà thơ, vẫn tưỡng tượng ra cảnh sinh hoạt đánh
bắt cá của người dân nơi chốn quê hương, họ ngày đêm ra khơi đánh bắt với
sự hăng say, nhiệt huyết và tinh thần yêu lao động, lái những con thuyền vươn
ra biển cả, đương đầu với những cơn sóng bạc đầu, những cơn gió thổi mạnh
và thử thách của đại dương mênh mông để rồi từ đó thu về những thành quả
trong niềm vui hân hoan và hạnh phúc. Cuối cùng, nỗi nhớ thương của ông đã
dâng trào cảm xúc bằng câu mấu thốt lên “Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn
quá!”. Phải chăng có sự gắn bó sâu sắc và tình yêu sâu đậm nào đó với ngôi
làng chài, người dân, hình ảnh nơi đây, tác giả mới có những cảm nhận tinh tế
với cảm giác chân thành, cách miêu tả biểu cảm đầy sống động, thực tế và lãng
mạn như thế? “Cái mùi nồng mặn” ấy chính là mùi của biển cả mênh mông,
của vị xa xăm nghẹn ngào trong thân hình người dân chài trai tráng, của chất
muối thấm trong làn da, mảnh đất, con thuyền và hình ảnh nơi ấy. Tác giả nhớ
tất cả những gì thuộc về ông, là một phần của cuộc đời ông và là thứ luôn gắng
bó với ông trong suốt một đời người.

You might also like