You are on page 1of 2

Vẻ bề ngoài, tích cách: [Khả Nhân]

Người đàn bà xuất hiện trong lời kể dưới cái nhìn của nhân vật Phùng
Người đàn bà không tên, chỉ được gọi một cái phiên dịch “người đàn bà, chị, mụ”
→ Đại diện cho những người phụ nữ vùng biển khác và hơn hết là đại diện cho những người phụ nữ lao động
nghèo khổ, đông con
→ Hiện thân của những người phụ nữ có số phận cơ cực, khó khăn.
Ngoại hình
Trạc ngoài bốn mươi
Một người đàn bà vùng biển cao lớn với những đường nét thô kệt.
Khuôn mặt rỗ, mệt mỏi, tái ngắt vì thiếu ngủ (vì phải thức trắng kéo lưới)
Tấm lưng áo bạc phếch và rách rưới, nửa thân dưới ướt sủng
Đôi mắt: + Ngước nhìn ra ngoài mặt phá chỗ thuyền đậu lo âu ẩn chứa nỗi niềm.
+ Nhìn xuống chân: cam chịu, đôi mắt của bà dường như nhìn suốt cả cuộc đời mình.
Dẫn dắt cho Kim Ngân
Thế nhưng, không chỉ dừng lại ở sự thương cảm ngoại hình, ông còn đi sâu khám phá thêm về cuộc sống, số
phận của người đàn bà ấy, để thương cảm hơn cho số phận con người. Và quả thật, số phận, cuộc đời của
người đàn bà ấy tràn đầy những đau khổ và bất hạnh vô cùng!
Số phận: [Kim Ngân]
Dường như mọi sự bất hạnh của cuộc đời đều trút cả lên chị, xấu, nghèo khổ, lam lũ, lại phải thường xuyên
chịu những trận đòn roi của người chồng vũ phu, tổn thương, đau xót cho các con phải nhìn cảnh bố đánh
mẹ…
+ Cái xấu đã đeo đuổi chị như định mệnh, suốt từ khi còn nhỏ
+ Có mang với một anh hàng chài, đến mua bả về đan lưới, rồi thành vợ chồng. Cuộc sống mưu sinh
trên biển cực nhọc, vất vả, lam lũ, bấp bênh
+ Gia đình nghèo lại còn đông con, thuyền thì chật,…
+ Bị chồng thường xuyên đánh đập, hành hạ: ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng. Cứ khi nào lão
thấy khổ quá là lại xách chị ra đánh, như là để trút giận, như đánh 1 con thú, với lời lẽ cay độc” Mày chết đi
cho ông nhờ, chúng mày chết hết đi cho ông nhờ”. Khi bị đánh chị không hề kêu một tiếng, không chống
trả, không tìm cách chạy trốn mà coi đó là một lẽ đương nhiên. Người đàn bà ấy nhẫn nhục, cam chịu, thầm
lặng chịu đựng mọi đau đớn tất cả vì những đứa con.
Dẫn dắt cho Quốc Cường
Đằng sau cái số phận bi thảm ấy, đằng sau cái vẻ ngoài rách rưới ấy, đằng sau cái hành động nhẫn nhịn ấy
người đọc còn nhận ra vẻ đẹp tâm hồn, tính cách khuất lấp của người đàn bà hàng chài này.
Vẻ đẹp tâm hồn: [Quốc Cường]
+ Nhẫn nhục, chịu đựng: Bị chồng trút dây thắt lưng quật tới tấp, chị vẫn nhẫn nhịn, không hề khóc lóc kêu
van, không chạy trốn, không tìm cách chống trả. Khi được Phùng và Đầu góp ý, đề nghị giúp đỡ thì: "Quý tòa
bắt tội con cũng được, phạt tù con cũng được nhưng đừng bắt con bỏ nó Chị cam chịu đến tội nghiệp.

+ Người đàn bà ấy cũng rất tự trọng. Sau khi biết hành động vũ phu của chồng mình đã bị đứa con trai và
người khách lạ (nghệ sĩ Phùng) chứng kiến, chị thấy đau đớn, vừa đau đớn vừa vô cùng xấu hổ, nhục nhã.
Chắc chân đây không chỉ là sự đau đớn về thể xác. Chị không muốn bất cứ ai chứng kiến và thương xót cho
tình cảnh trớ trêu của mình, kế cả thăng Phác, đứa con trai mà chị quý nhất. Thân thể bị chà đạp, nhân phẩm bị
xúc phạm nhưng người đàn bà ấy không hề để ý, không hề bận tâm. Đúng là sự nhẫn nhục của một người có
nhân cách, có lòng tự trọng và thấu hiểu lẽ đời.

+ Yêu thương con tha thiết ("phải sống cho con chứ không thể sống cho mình")
Nguyên nhân sâu xa của sự cam chịu chính là tình thương con vô bờ bến của chị. Sự cần thiết của việc có
người đàn ông làm chỗ dựa, để chèo chống khi phong ba bão táp, cùng nuôi dạy các con " Đàn bà trên
thuyền chúng tôi phải sống cho con, không thể sống cho mình như trên đất được".
Tình mẫu tử vút lên, trên cái nền của 1 cuộc sống cơ cực, ngang trái, đau đớn đầy xót xa.

+ Người đàn bà vị tha, lạc quan: Chị nhìn nhận cuộc đời bằng chính đôi mắt hi vọng và nhìn con người bằng
tấm lòng nhân hậu, chị vẫn thấy được đâu đó “anh con trai cục tính nhưng hiền lành lắm, không bao giờ
đánh đập tôi” trong hình bóng của lão chồng hiện giờ.

+ Người đàn bà thất học nhưng lại rất sắc sảo, thấu hiểu lẽ đời: Ý thức được thiên chức của người phụ nữ
("Ông trời sinh ra người đàn bà là để đẻ con và nuôi con cho đến khi khôn lớn"). Chị lí giải nguyên nhân
dẫn tới nỗi khổ của gia đình mình, lí giải vì sao mình không thể, và không muốn li hôn. Câu chuyện của chị đã
khiến Phùng và Đẩu đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Sau khi nghe câu chuyện của chị, Phùng và Đẩu
mới vỡ lẽ, và rút ra bài học sâu sắc về cách nhìn đời, nhìn người. Qua câu chuyện của người đàn bà, ta càng
thấy rõ: Không thể dễ dãi, đơn giản trong việc nhìn nhận mọi sự vật, hiện tượng của cuộc sống, không thể có
cái nhìn một chiều, phiến diện với con người và cuộc sống.

Khát vọng sống: [Hiền Thục]


Chính chúng ta cũng phải tự hỏi, cuộc sống như người đàn bà ấy, liệu có khi nào được hạnh phúc hay chưa?
Câu trả là lời có! Và có lẽ khoảnh khắc mà mụ hạnh phúc nhất đời là khi “ngồi nhìn đàn con tôi chúng nó được
ăn no” và gia đình được hòa thuận. Đó là khoảnh khắc mà gương mặt xấu xí của mụ “lần đầu tiên, chợt ửng
sáng lên như một nụ cười”. Tất cả đó là vẻ đẹp, là sự thiêng liêng của tình mẫu từ, yêu thương con, sống vì
con. Người đàn bà ấy cũng như vô vàn những người phụ nữ trên đất nước Việt Nam, bao dung, nhân hậu, vị
tha, luôn kiên cường chịu đựng, hi sinh vì con cái.

Khát vọng sống của người đàn bà hàng chài trong chiếc thuyền ngoài xa là một tấm lòng khao khát giữa biển
khơi bao la. Mỗi buổi sáng, khi bình minh len lỏi qua đỉnh sóng, cô ấy nhìn ra xa xôi biển cả với một niềm tin
không ngừng rằng cuộc sống có thể thay đổi. Cô ấy ao ước có một ngày làm việc không phải lo lắng về nắng
gió, với một cái nhìn trở lại với niềm kiêng nể về dòng họ, và mong mỏi được gửi gắm ước mơ của mình vào
con đường giáo dục cho con cái.

Từng giọt mồ hôi mặn mòi từ cuộc sống trên biển đang tạo nên những vệt nứt nhỏ trên da cô ấy, nhưng trong
lòng vẫn đọng lại niềm tin và hy vọng. Cô ấy ao ước có được một tương lai mà không phải lo lắng về việc
đủ ăn đủ mặc, một tương lai nơi con cái được bảo vệ và có cơ hội học hành, một tương lai nơi cô ấy
được công nhận và tôn trọng vì những nỗ lực và công việc mà cô ấy đã đặt ra.

Dù cuộc sống của cô ấy bao trùm bởi sóng gió và khó khăn, nhưng trong lòng cô vẫn đong đầy hy vọng và
quyết tâm. Với mỗi đợt sóng lớn, cô ấy không ngừng bơi lội và vươn lên, với hi vọng rằng một ngày nào đó,
bầu trời sẽ sáng hơn và biển cả sẽ êm đềm, mang lại cho cô ấy và gia đình một cuộc sống mới, một cuộc sống
đáng giá và đầy đủ hơn
Đánh giá: [Phương Uyên]
Nghệ thuật:
Nhân vật đã được đặt vào trong những tình huống rất nghịch lý (bị chồng đánh nhưng không hề phản ứng;
không chịu từ bỏ chồng...), mang tới cho người độc những nhận thức về những điều ngang trái và phức tạp
trong cuộc sống cùng những trường hợp éo le và đáng thương của số phận con người.
Nhân vật người đàn bà hàng chài cũng có số phận rất cần sự chia sẻ, cảm thông trong nỗi cay đắng và khổ
nhục đời thường. Điều đáng được trân trọng ở chị chính là vẻ đẹp về tình mẫu tử, sự bao dung cùng đức
hi sinh.
Nhân vật đã được khắc họa vô cùng chân thực, sống động thông qua ngôn ngữ, hành động, thông qua
những ình ảnh và biểu tượng, ngôn ngữ vô cùng giản dị mà lại giàu ý vị, triết lý.
Đánh giá: Người nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp Nguyễn Tuân quan niệm rằng: cái đẹp không chỉ tồn tại ở
những con người tài hoa uyên bác mà còn xuất phát từ những gì bình dị trong cuộc sống đời thường. Thật vậy,
ở tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa người đàn bà hàng chài xuất hiện với thân hình thô kệch, khuôn mặt hiện
lên nhiều nét khắc khổ. Nhưng ở người phụ nữ ấy lại mang đầy nét đẹp về đứt hi sinh cùng tấm lòng vị tha đối
với con cái và gia đình. Đó cũng chính là vẻ đẹp tượng trưng cho người phụ nữ VN ta. Dù chịu số phận đau
khổ, bất hạnh nhưng tính cách lại nhân hậu vị tha và rất am hiểu lẽ đời. Và cuối cùng, hình ảnh người đàn bà
hàng chài trong tác phẩm đã khắc họa về những khát vọng đối với cuộc sống ấm no, hạnh phúc của người phụ
nữ nơi biển xanh gió cát.

You might also like