Professional Documents
Culture Documents
“Biển và tình yêu không khoan dung với những kẻ báng bổ” (Aleksandr Grin). Câu
nói ấy đem lại cho ta kha khá dòng suy nghĩ, cũng đã để lại cho ta khá nhiều khoảng
lặng. Bỏi vì đúng thế, biển cả sẽ không bao giờ nương tay cho những kẻ yếu hèn, hay
những kẻ không biết tự lượng sức mình. Sóng biển dữ dội sẽ đánh bật những kẻ như
vầy. Và tình yêu cũng vậy. Tình yêu lắm lúc thất thường, có lúc thì nhẹ nhàng êm
đềm, có lúc thì say đắm nồng nàn, và cũng có lúc lại dữ dội mãnh liệt. Ta cần phải
biết trân trọng, phải biết nâng niu, phải biết nắm giữ. Nếu không, phỏng chừng cũng
sẽ bị vật ngã, xô đẩy giống như những làn sóng ngoài biển khơi xa xăm.
Văn học Việt Nam thời kì kháng chiến chống Pháp, chống Mĩ đã để lại nhiều tác
phẩm mang khuynh hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn viết về đề tài đất nước. Thế
nhưng đâu đó trên bước đường hành quân vẫn có những vần thơ tươi xanh vẫn có
những đóa hoa nở dọc chiến hào cất lên bao lời ca say đắm về tình yêu đôi lứa. Bài
thơ “Sóng” của nhà thơ Xuân Quỳnh sẽ đưa người đọc vào thế giới của tình yêu và
cảm nhận những nét đặc sắc trong thế giới thơ tình của Xuân Quỳnh. Người phụ nữ ở
độ tuổi này có suy nghĩ rất chín về tình yêu; mặt khác cũng thấy được ý thức của cái
“tôi” bên cạnh cái ta chung. XuânQuỳnh không cảm thấy thất bại hay buồn rầu mà lại
càng thấm thía và khao khát cóđược một tình yêu đích thực, sự thấu hiểu giữa những
con người cùng chí hướng. Khi đứng trước biển Diêm Điền, với những cơn sóng dạt
dào, bà nghĩ về bóng hình người đàn ông trong định mệnh, để viết ra những vần thơ
về tình yêu thật sâu sắc và chân thành.
I. Khổ 1 + 2 + 3
Trong Sóng người ta thấy quan điểm về tình yêu của Xuân Quỳnh rất hay và rất độc
đáo vừa mang tính chất truyền thống đằm thắm, thủy chung, lại cũng mang vẻ hiện
đại đầy khao khát và tự do.
“Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ”
Xuân quỳnh đã rất tinh tế khi quan sát các tính chất của thực thể sóng: dữ dội; dịu êm;
ồn ào; lặng lẽ. Hai cặp tính từ mang sắc thái tương phản được đặt liền kề cho thấy
trong bản thân thực thể luôn tồn tại nhiều đối cực khác nhau; khi hiền hòa dịu êm, khi
lại mãnh mẽ, ồn ào. Mượn hình ảnh sóng nhà thơ muốn nói lên nỗi niềm, tính khí thất
thường của người phụ nữ trong tình yêu: khi nhiệt huyến đắm say khi lại giận hơn,
trầm lặng. Tình yêu là thế, luôn chứa đựng biết bao cung bậc những xúc cảm thật khó
lí giải. Tình yêu khiến cho bản tính con người vì thế cũng có sự giao hòa đan xen
khác lạ.
Chuyện tình yêu mấy ai có thể hiểu sâu sắc và tường tận, nhưng người con gái ở đây
không chịu những yếu tố mập mờ như thế, cô quyết tâm từ bỏ không gian nhỏ hẹp,
đến với không gian rộng lớn:
“Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể”
Ở đây ta thấy xuất hiện hai phạm trù không gian là sông và bể. Bể chính là thế giới
rộng lớn, khoáng đạt, là khát vọng lớn lao, chân trời mơ ước của biết trăm ngàn con
sóng; chỉ có bể mới có thể chứa đựng được tính khí thất thường của sóng. Còn sông,
trong tương quan với bể, sông ở vị trí nhỏ hẹp hơn, sông có giới hạn, chật chội. Sông
không thể hiểu hết tâm tư tình cảm không thể đồng cảm, chứa đựng với tính khí thất
thường của sóng nên sóng phải buộc lòng tìm ra bể để được an ủi, sẻ chia, để được
đắm say. Sóng là em, tình yêu của sóng cũng chính là tình yêu của em. Sóng tìm ra bể
chính là hiện thân cho khát khao của em, khát khao được vươn ra biển lớn, kiếm tìm
một bến bờ tình yêu trân thành, thấu hiểu. Từ “tận” mang sắc thái biểu trưng cho xa
xôi, khó khăn. Soi chiếu đối sánh với sóng ta thấy được hành trình gian nan, xa xôi,
trắc trở của người phụ nữ khi kiếm tìm tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Thế
nhưng câu thơ mang sắc thái manh mẽ thể hiện được sự kì công, quyết liệt của người
phụ nữ trong tình yêu. Dám khát khao, dám mơ ước và dám hành động để đi tìm hạnh
phúc cho cuộc đời mình. Con sóng tìn hcuar Xuân quỳnh thật phi thường có bản lixng
và đầy cá tính. Đây là nét độc đáo của người phụ nữ hiện đại, vô cùng chủ động, táo
bạo và đầy dũng cảm
Đây quả thực là một quyết định hết sức táo bạo, quyết liệt của người con gái. Nó khác
hẳn người con gái trong xã hội cũ luôn bẽn lẽn, thẹn thùng, không dám quyết định
cuộc đời mình. Còn người con gái chủ động tìm kiếm câu trả lời, tìm kiếm hạnh
phúc.Khát khao được yêu thương là nỗi khát khao muôn đời, đặc biệt là tuổi trẻ. Xuân
Diệu đã từng viết rằng:
“Làm sao sống được mà không yêu
Không nhớ không thương một kẻ nào”(Bài thơ tuổi nhỏ, Xuân Diệu)
Yêu đương như một lẽ tất yếu của con người, và người con gái trong bài thơ cũng
vậy,nỗi khát khao tình yêu bồi hồi trong lồng ngực trẻ, luôn thổn thức, rực cháy:
“Ôi con sóng ngày xưa
và ngày sau vẫn thế”
Nữ nhà thơ đã khẳng định được những đặc điểm ngàn đời vốn có của con sóng, từ quá
khứ “ngày xưa” cho đến thời điểm tương lai “ngày sau” con sóng vẫn luôn luôn chứa
đựng những trạng thái đối lập, vẫn luôn vận động dựa trên một quy luật trăm sông đều
đổ ra biển. Trạng từ khẳng định “vẫn thế” một lần nữa giúp biểu đạt chân lý ấy sẽ
không bao giờ có thể đổi thay.
Thơ ca hay nghệ thuật đều là những sự sáng tạo muốn mang đến cho người đọc những
cảm xúc mới lạ, đem đến cho tâm hồn của con người những trải nghiệm đa dạng,
phong phú. Ta tự hỏi rằng vì sao trong sáu câu thơ đầu tiên tác giả chỉ đưa cho chúng
ta hai đặc điểm tự nhiên, vốn có của những con sóng? Để giải đáp cho điều đó, nữ nhà
thơ viết tiếp hai câu thơ sau:
“Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ”
Dù là khi còn xuân sắc, trẻ dại, hay khi đã đứng tuổi, trung niên trải qua bao đắng
caytrong cuộc đời, thì em muôn đời vẫn thế vẫn khao khát tình yêu, thứ bao đời khiến
con người ta say mê níu giữ, thứ khiến cho trái tim “bồi hồi trong ngực trẻ”. Thứ
khiến cho con người cảm thấy cuộc đời càng có thêm ý nghĩa, càng thêm yêu đời và
muốn phấn đấu vì tương lai, muốn kiếm tìm cho mình một niềm hạnh phúc tốt đẹp.
Trong bất cứ vấn đề nào của cuộc sống, con người luôn có nhu cầu giải mã, lí giải
chúng và trong tình yêu của không phải là một ngoại lệ:
“Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau”
Có lẽ rằng khi yêu, ai cũng đều muốn lý giải rằng, tình yêu đôi ta bắt đầu từ đâu, từ
khinào, tại sao ta yêu nhau. Thế nhưng nếu tình yêu dễ lý giải như thế thì có lẽ nền
thơ ca về đề tài này đã sớm lụi tàn ý tưởng, bởi lẽ chưa một ai có thể định nghĩa về
tình yêu một cách toàn vẹn và chính xác. Nó là tổng hòa của nhiều cung bậc cảm xúc,
là món quà kì diệu mà tạo hóa đã ban tặng cho con người, là thứ tình cảm với muôn
vàn cung bậc cảm xúc khiến người ta bước vào thiên đường, nhưng cũng có khi giày
vò khiến tâm can ta đau nhói. Xuân Quỳnh nghĩ về mình và người ấy, nghĩ về nguồn
gốc của tìnhyêu đôi lứa, nghĩ về biển và bà chợt nhận ra rằng định nghĩa tình yêu
bằng lý trí là một việc làm vô nghĩa. Thay vì mãi quẩn quanh trong câu hỏi “Khi nào
ta yêu nhau”, tại sao con người lại không dành phần tâm sức ấy để cống hiến cho tình
yêu của mình thêm nồng nàn sâu sắc, lắng nghe từng nhịp đập của đôi tim để cảm
nhận thật rõ niềm hạnh phúc quý giá lúc còn có thể. Quả đúng tình yêu chẳng thể
đong đếm, cân đo chính xác từng giây phút, từng thời điểm, tình yêu như một cơn
mưa rào, bất chợt đến khiến ta ngỡ ngàng, hạnh phúc. Hai câu hỏi của nhân vật trữ
tình đan cài, hòa quyện vào nhau,chúng dường như hoà vào làm một. Nếu như nguồn
gốc của sống, ta có thể cắt nghĩa được, thì nguồn cội của tình yêu ta lại không thể cắt
nghĩa nổi. Đó là một điều lạ lùng,bí ẩn, đây cũng chính là yếu tố tạo nên sự hấp dẫn
cho tình yêu.
Chính Ta-go trong bài thơ tình số 28 cũng đã bày tỏ:
“Trái tim anh lại là tình yêu
Nào ai biết được chiều sâu và bến bờ của nó
Em là nữ hoàng của vương quốc đó
Ấy thế mà em có biết trọn nó đâu”.
Nhưng, nếu thơ Ta-go là tiếng nói hướng nội truy tìm bản thể để hướng tới những suy
tưởng triết lý sâu sắc thì thơ Xuân Quỳnh hướng ngoại để hướng nội, nên ở đây tính
chất triết lý suy tưởng được giấu bên ngoài vẻ hồn nhiên trực cảm, do đó dễ khơi gợi
sự đồng điệu cảm xúc bên ngoài và đánh thức những suy tưởng bên trong độc giả.
Con gái khi yêu luôn là như thế, luôn mâu thuẫn, đối lập trong lời nói và hành động.
Nếu yêu một người con gái mà không biết nhìn thẳng vào mắt người đó thì chắc chắn
một điều rằng anh chàng sẽ khó lòng hiểu và yêu thương cô gái trọn vẹn. Hành trình
của sóng chính là hành trình của tình yêu. Nếu con sóng luôn luôn chủ động chối bỏ
những chật chội hẹp hòi để vươn tới những điều rộng lớn thì người con gái đang yêu
cũng luôn luôn có khát khao như thế. Họ dũng cảm từ bỏ những ích kỉ, nhỏ nhen để
vươn tới tình yêu bao dung. “Tình yêu luôn có quy luật riêng mà lí trí thì không thể
nào hiểu nổi”. Tình yêu đôi lứa mêng mang như đại dương, tự nhiên và bí ẩn. Đó là
những chân lí xưa cũ mà ai cũng biết. Đóng góp của Xuân Quỳnh là tạo ra tiếng nói
rât riêng đằm thắm nét duyên con gái về những điều xưa cũ ấy. Không nghiêng về tư
duy logic như ông hoàng thơ tình Xuân Diệu, nữ sĩ Xuân Quỳnh nói bằng tiếng nói
của cảm xuac trái tim. Không cắt nghĩa rõ ràng cụ thể, Xuân Quỳnh chỉ khơi gợi để
người đọc tự chiêm nghiệm suy ngẫm. Chính điều đó tạo nên sức hấp dẫn của Xuân
Quỳnh.
II. Khổ 5 + 6 +7
Tình yêu gắn liền với nỗi nhớ – một trong những gam màu chủ đạo của tình yêu. Bao
kẻ nhớ người mình yêu mà đảo điên:
“ Trời còn có bữa sao quên mọc
Anh chẳng đêm nào chẳng nhớ em”(Xuân Diệu)
“ Nhớ ai bổi hổi bồi hồi
Như đứng đống lửa như ngồi đống than”(Ca dao)