Professional Documents
Culture Documents
AI ĐÃ ĐẶT TÊN CHO DÒNG SÔNG
AI ĐÃ ĐẶT TÊN CHO DÒNG SÔNG
- Sống giữa tình yêu, Sông Hương chính là dòng sông gắn liền với văn hoá
Huế.
+ Sông Hương là “người tài nữ đánh đàn lúc đêm khuya”
Nghệ thuật nhân cách hoá, liên tưởng độc đáo, Sông Hương hiện lên như
một người nghệ sĩ với bản đàn sông nước. Người tài nữ ấy đã đánh thức Huế bởi
những bản đàn, đánh thức đêm kinh thành bằng lời ca và tiếng hát. Chính không
gian sông nước ấy là nơi khơi nguồn cảm hứng để: “toàn bộ nền âm nhạc cổ điển
Huế được sinh thành trên mặt nước của dòng sông này”. Liên tưởng tới việc nghe
ca Huế giữa ban ngày, hay trên sân khấu nhà hát, nhà văn đã bày tỏ sự thất vọng
của mình vì muốn hiểu được nhạc Huế, ca Huế thì phải nghe chính nó trên chính
dòng sông đã sinh ra nó. “trong một khoang thuyền nào đó, giữa tiếng nước rơi bán
âm của một mái chèo khuya”, “Tiếng nước rơi bán âm” là tiếng nước rơi trong
trẻo, gợi hình dung về một đêm khuya thanh vắng trên dòng sông Hương. Nơi đây,
giữa bốn bề kinh thành trầm mặc, nền âm nhạc Huế đã ra đời.
+ Sông Hương là nàng Kiều “đã bao năm lênh đênh trên quãng sông này, với một
phiến trăng sầu. Và từ đó, những bản đàn đã đi suốt đời Kiều”.
Sông Hương cũng chính là dòng sông đã khơi nguồn thi ca để người nghệ sĩ
Nguyễn Du hoàn thành kiệt tác của đời mình. Nhà văn còn pphát hiện ra một nghệ
nhân già sau nửa thế kỷ chơi đàn đã chợt nhận ra khúc nhạc Huế trong những trang
Kiều của cụ Nguyễn: “Trong như tiếng hạc bay qua – Đục như tiếng suối mới sa
nửa vời”. Khúc âm trong trẻo như tiếng hạc bay qua, lúc lại đục như tiếng suối mới
sa nửa vời, gợi nhớ đến “Tứ đại cảnh” – một bản nhạc cổ Huế, tương truyền do vua
Tự Đức sáng tác
-> Như vậy, sông Hương trước hết gắn liền với nền âm nhạc cổ điển Huế. Có thể
nói nền âm nhạc Huế đã được sông Hương khơi nguồn, vun đắp, ngày nay trở
thành di sản được Unesco công nhận.
- Rời xa Huế, Sông Hương là cô gái lưu luyến chia tay với nguời tình nhân để
về với biển cả.
+ Rời khỏi kinh thành Huế, con sông “chếch về hướng chính Bắc, ôm lấy
đảo cồn Hến quanh năm mơ màng trong sương khói, đang xa dần thành phố để
lưu luyến ra đi giữa màu xanh biếc của tre trúc và của những vườn cau vùng
ngoại ô Vĩ Dạ”. Nàng “như sực nhớ ra điều gì” và đột ngột đổi dòng khi “rẽ ngoặt
sang hướng đông tây để gặp lại thành phố lần cuối ở góc thị trấn Bao Vinh xưa
cổ” giống như cô gái lưu luyến chia tay với nguời tình nhân để về với biển cả. Các
từ ngữ “ôm lấy”, “xa dần”, “lưu luyến” như tả được cái tình của dòng sông đối với
quê hương xứ sở,
+ Sông Hương “giống như nàng Kiều trong đêm tình tự, sông Hương đã chí
tình trở lại tìm Kim Trọng của nó, để nói một lời thề trước khi về biển cả”. Khúc
quanh đổi dòng đột ngột ấy làm Hoàng Phủ Ngọc Tường bất ngờ nhận ra điểm
tương đồng giữa con sông và con người ở “nỗi vương vấn và chút lẳng lơ kín đáo
của tình yêu”. Câu văn sử dụng phép nhân hoá kết hợp các tính từ bộc lộ cảm xúc
“vương vấn, lẳng lơ” khiến dòng sông hiện lên sống động, trữ tình.
-> Sông Hương mang tâm trạng lưu luyến, bịn rịn không nỡ rời xa lúc chia tay.
Con sông chung tình với kinh thành Huế như người dân Châu Hoá mãi mãi yêu
mảnh đất tình người của họ.
* Đặc sắc nghệ thuật:
- Nhà văn sử dụng bút pháp miêu tả, nhân hoá, so sánh, liên tưởng độc đáo.
- Ngôn ngữ vừa trí tuệ vừa giàu chất thơ, chất hoạ.
- Giọng văn mượt mà, truyền cảm.
- Kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trí tuệ và tính trữ tình, giữa nghị luận sắc bén và
suy tư đa chiều, lối hành văn hướng nội, súc tích, mê đắm và tài hoa…
->Tất cả góp phần miêu tả sông Hương là dòng thi ca lưu luyến, nặng tình với Huế.
* Nét tài hoa trong bút kí của Hoàng Phủ Ngọc Tường
- Vốn hiểu biết sâu rộng về văn hóa, lịch sử, địa lí và văn chương.
- Liên tưởng, tưởng tượng phong phú và sáng tạo đem lại những hình dung đặc sắc,
hấp dẫn về vẻ đẹp của sông Hương khi gặp Huế như người con gái Huế gặp tình
yêu đích thực: Rất náo nức, e thẹn ngại ngùng, rất chung tình, gắn bó. như người
tài nữ đánh đàn lúc đêm khuya, như nàng Kiều lưu luyến không muốn rời xa Kim
Trọng.
- Qua những hình dung, miêu tả tinh tế tài hoa về sông Hương của nhà văn ta còn
thấy tình yêu thiên nhiên, yêu quê hương đất nước sâu nặng.
Nhận xét, đánh giá
Thông qua lối viết văn hướng nội, mê đắm, tài hoa, nhà văn Hoàng Phủ Ngọc
Tường đã tái hiện sông Hương :
+khi gặp Huế rất náo nức, e thẹn ngại ngùng, rất chung tình, gắn bó.
+trước khi rời Huế rất lưu luyến, vấn vương, chung tình, đồng thời khẳng định,
sông Hương có mối quan hệ đặc biệt gắn bó với âm nhạc Huế bởi tất cả nền âm
nhạc Huế trở nên độc đáo nhất khi sinh thành trên dòng nước Hương giang
qua đó nhà văn kín đáo bộc lộ tình yêu thiên nhiên, yêu quê hương xứ
sở.