You are on page 1of 7

1-1

Trước đây,chúng ta cũng thường thấy khi màn hình tivi không lên hay nhét tiền vào
máy bán hàng tự động rồi mà đồ bên trong không được đẩy ra thì chúng ta hay lấy tay
đấm hoặc chân đá vào nó. Nếu mà làm như thế thì thỉnh thoảng nó cũng trở lại được
trạng thái bình thường, một nhà chuyên gia về đồ điện tử nói rằng hành động đó cũng
có một phần nào đó có tính khoa học. Bên trong thiết bị điện tử ở quá khứ thì có rất
nhiều phụ kiện nhỏ. Chính vì thế cho nên là nếu đập một lực mạnh thì những linh kiện
đang bị đứt gãy sẽ được liên kết lại hoặc bụi sẽ rơi ra làm cho cái trục trặc(lỗi) có thể
tạm thời được cải thiện.

Cái nguyên lý này cho đến nay vẫn được sử dụng khi thiết bị điện tử bị hỏng. Nếu mà
đập mạnh vào máy móc thì những liên kết bị đứt gãy chỉ tạm thời được phục hồi do
tác động lực bên ngoài. Thế nhưng những máy móc điện tử ngày nay có rất nhiều linh
phụ kiện điện tử phức tạp cho nên việc đập mạnh khá nguy hiểm vì nó có thể làm cho
lỗi hỏng nghiêm trọng hơn. Thay vì gõ đập thì nên đưa nó cho người có chuyên môn.
Một điều thú vị là người có chuyên môn cũng gõ đập vào đồ điện tử bị hỏng đó để có
thể tìm vấn đề. Tất nhiên lúc này không phải là đánh mà là gõ.

1-2

Dopamine là một chất dẫn truyền thần kinh được tiết ra từ tế bào thần kinh của não và tham gia
vào nhiều chức năng của não như là ham muốn, hạnh phúc, ký ức, điều khiển vận động.
Dopamine là một trong những hormone kích thích con người và mang lại cho họ động lực và
hứng thú để sống. Vì vậy nếu thiếu dopamine thì làm gì cũng nhanh chán và dễ trở nên thấy
phiền và không cảm thấy hứng thú với mọi việc. Dopamine được tiết ra khi chúng ta cảm thấy
yêu thương ai đó, khi phát hiện ra điều gì đó mới mẻ và kì thú, khi giải quyết 1 việc khó khăn
và phức tạp. Ví dụ như trong bộ môn leo núi nhân tạo cần đến sự chú ý cực độ hơn là đi dạo trên
núi bình thường thì dopamine càng được tiết ra nhiều hơn. Cảm giác thành công mà bạn cảm
thấy khi leo lên một tảng đá dốc mà người khác không dám làm sẽ kích thích giải phóng
dopamine. Thông thường dopamine giúp con người mong đợi kết quả tốt khi làm việc gì đó
để thúc đẩy mọi người làm việc. Vì vậy VĐV sử dụng tính chất của dopamine và VĐV phải trải
nghiệm chiến thắng từ trận đấu dễ và sau đó dần dần trải nghiệm trận đấu khó khăn để chiến
thắng trong trận đấu. Bởi vì dopamine được tiết ra ngay khi chiến thắng trong trận đấu thúc
đẩy ý chí chiến thắng trở lại. Mặt khác nếu phát sinh trong việc điều chỉnh bài tiết dopamine
thì sẽ phát sinh nhiều bệnh khác nhau. Nếu tiết quá nhiều dopamine thì sẽ mắc chứng rối loạn
lưỡng cực hoặc chứng tâm thần phân liệt và nếu sự bài tiết dopamine giảm xuống thì có thể mắc
chứng trầm cảm. Nếu tiết quá nhiều dopamine thì sẽ mắc chứng rối loạn lưỡng cực hoặc
chứng tâm thần phân liệt và nếu sự bài tiết dopamine giảm xuống thì có thể mắc chứng trầm
cảm. Ngoài ra nếu các tế bào thân kinh tạo ra dopamine bị tổn thương thì nó sẽ gây ra rối
loạn vận động và gây ra bệnh parkinson.

1-3
1.3 Phát minh, sự đảo ngược cuộc sống của những người bình thường Túi giấy
nhẹ và tiện lợi được làm bởi sự hiếu thảo Ở ngôi làng nọ có cậu bé hiếu thảo đang
sinh sống. Gia đình của cậu bé rất nghèo. Người mẹ hàng ngày làm công việc giao
hàng cho cửa tiệm với đồ vật chất đầy trong giỏ xách nên cậu bé mỗi khi nhìn thấy
mẹ vất vả thì luôn đau lòng. 1 ngày nọ cậu bé vừa nghĩ đến mẹ vừa gấp giấy làm
túi. Tuy nhiên thật bất ngờ khi túi giấy có đáy vuông vức đã được làm ra. Túi giấy
tiện lợi và nhẹ nhàng đã được làm ra 1 cách ngẫu nhiên như vậy. Sau đó túi giấy đã
lan rộng ra toàn thế giới và gia đình cậu bé đã trở nên giàu có. Lúc đó là vào năm
1887. Tên cậu bé đó là Charles Steelewell, người đã phát minh ra túi giấy. 1 món đồ
được làm bằng tấm lóng đáng khen là giúp đỡ mẹ không chỉ giúp gia đình cậu bé trở
nên giàu có mà còn là dấu ấn trong lịch sử phát minh của nhân loại. Băng keo cá
nhân được làm ra vì người vợ yêu dấu Dixon làm việc tại 1 công ty sản xuất băng
dán điều trị ngoại khoa được sử dụng trong bệnh viện. Vợ của người đó khi nấu ăn
thì hay bị cắt trúng tay hay là bị bỏng bởi thức ăn nóng và những lúc như vậy thì anh
ấy thường dùng băng gạc và băng keo cá nhân để trị vết thương cho vợ anh ấy. Và
ông ấy lo lắng rằng nếu mình đi công tác thì vợ anh ấy sẽ bị thương. Ông ấy đã tìm
cách để có thể chữa trị cho vợ nhưng anh ấy không thể tìm thấy ở đâu cả. Vì vậy
ông ấy quyết tâm tạo ra 1 băng keo cá nhân có thể tự điều trị 1 mình vì người vợ.
Ông ấy đã phát minh ra loại băng keo cá nhân có thể sử dụng ngay lập tức ở mọi
lúc mọi nơi bằng cách sử dụng băng dính và 1 bên mặt băng dính dẻo bám dính.
Người vợ nhờ vào phát minh này mà có thể tự điều trị vết thường ở tay khi ở 1
mình. Băng keo cá nhân của Dixon đã bán đắt như tôm tươi ngay khi được ra mắt
trên thị trường vào năm 1920. Điều này đã giúp Dixon nhận được nhiều phần
thưởng và được thăng chức thành phó giám đốc. Ống hút nếp gấp được làm vì con
gái Ở trong 1 cửa hàng đồ uống, Friedman đang dõi theo đứa con gái mình đang
uống sữa lắc bằng ống hút thẳng. Đối với cô con gái nhỏ thì bàn quá cao nên đầu
ống hút không dễ chạm vào miệng cô bé được. Cô con gái đã có gắng rất lâu để
uốn cong ống hút nhưng lần này đồ uống bị tắt nên không ra được. Friedman nhìn
thấy dáng vẻ đó và nghĩ rằng“nếu đưa nếp gấp vào ống hút để dù uốn cong ống hút
thì đồ uống vẫn chảy ra được thì sao nhỉ?”Anh ấy đặt ốc vít vào trong ống hút và đi
theo rãnh vít và quấn chỉ nha khoa để tạo nếp gấp. Đó là khoảnh khắc ống hút gấp
ra đời lần đầu tiên. Với ống hút gấp này thì cô con gái có thể uống đồ uống 1 cách
dễ dàng hơn. Năm 1937 Friedman thành lập công ty và bắt đầu sản xuất ống hút
gấp. Tính năng đặc biệt của ống hút gấp này đã bắt đầu nhận được sự công nhận
từ bệnh viện. Nếu sử dụng ống hút gấp thì những bệnh nhân khó di chuyển có thể
uống nước ngay cả khi nằm. Hiện tại công ty này vẫn sản xuất 5 tỷ ống hút gấp mỗi
năm.
2-1

Ở phương tây , cái chết được coi là 'sự kết thúc của cuộc sống', quan niệm về cái chết
hơi khác nhau giữa các quốc gia, và điều này xuất hiện là do màu tượng trưng cho cái
chết. Ở phương tây,khi tổ chức tang lễ người ta sử dụng màu xám - là màu làm cho
chúng ta liên tưởng đến đêm tối và cái chết để làm màu sắc của áo tang. Nhiều bộ tộc
ở châu Phi hay là Trung đông nhìn thấy việc mọi thứ cháy trong lửa đều biến thành
màu đen và họ xem màu đen là biểu tượng của thế giới bên kia, đặc biệt, ở Châu Phi
khi thành viên trong gia đình chết thì họ có phong tục là vẩy đất lên mặt hoặc là cơ thể
của người đó. Ở Ai cập cổ đại thì khi có người chết thì với mong muốn rằng
được chết cùng nhau những người còn lại trong gia đình cũng vẩy đất đen lên
toàn bộ cơ thể. Trái ngược với việc phương Tây coi màu đen là biểu tượng
của cái chết, ở Hàn Quốc, màu trắng được coi là biểu tượng của cái chết.
Màu trắng là sự bắt đầu và kết thúc của mọi thứ, nghĩa là việc trở về với thiên
nhiên. Ở phương Tây, cái chết được coi là "sự kết thúc của cuộc sống", trong
khi ở Hàn Quốc, thế giới bên kia được xem như một thế giới kết nối từ cuộc
sống này. Người ta nghĩ rằng cái chết là “việc quay trở về nơi đã đến” giống
như thể hiện cái chết là sự ra đi. Ngoài ra, màu trắng là màu sáng hơn bất kỳ
màu nào khác, bởi mặc áo tang trắng mang ý nghĩa soi đường cho người
chết và cầu mong họ được sống vĩnh hằng ở một thế giới tốt đẹp.

2-2

Đa phần mọi người đều cho rằng cái chết là cái việc đau đau đớn và đau buồn. Tuy
nhiên, ngược lại cái chết cũng có ảnh hưởng tích cực đến con người, và sự thật này đã
được kiểm chứng thông qua các thí nghiệm. Nội dung của thí nghiệm như sau.

Một chiến dịch đã được phát động để kêu gọi sự đóng góp bằng cách thiết lập các
thùng quyên góp cho những người nghèo khó khăn có nhu cầu ở hai khu vực. Một bên
khi đi đến những nơi có nhóm từ thiện thì các poster được bày biện để có thể nhìn
thấy. Poster chứa đựng cái chết lý tưởng khi chết được bao quanh bởi những người
thân yêu. Mặt khác, các poster không được đặt ở phía bên kia. Kết quả của một chiến
dịch quyên góp ở hai khu vực có điều kiện tương tự nhau, số tiền quyên góp được ở
nơi có áp poster nhiều hơn gấp bốn lần so với nơi không có poster. Ngoài ra, trong
một cuộc khảo sát hỏi xem họ có muốn quyên góp trong tương lai không, số người trả
lời đồng ý ở nơi đặt poser cao gấp đôi. Nhận thức về cái chết như này khiến chúng ta
biết cho đi và rộng lượng hơn một chút. Khi bạn chỉ nghĩ về cuộc sống hiện tại, bạn
chú ý đến những gì bạn không có, nhưng khi bạn nhận ra cái chết, bạn cảm thấy biết
ơn những gì bạn đã có. Và bạn sẽ phải quyết tâm sống một cuộc đời có ý nghĩa hơn và
quyết tâm đó phải được đưa vào hành động thực tiễn. Vì vậy, để mọi người tự nhiên
nhận ra rằng cuộc sống của con người là có hạn có thể trở thành một giải pháp khác
cho các vấn đề của xã hội chúng ta do lòng ích kỷ gây ra.

2-3

병으로 두 번이나 쓰러지고 나서 삶의 의욕을 총 두리 째 잃은 적이 있었다.

Đã có lúc tôi mất hẳn ý chí sống sau hai lần gục ngã vì bệnh tật.

세상과 담물 쌓고 그냥 침대에 누워서 하루 하루를 보냈다.

Tôi tách mình khỏi thế giới và dành cả ngày chỉ để nằm trên giường.

그러던 어느 날 밖에 나가 있던 남편이 나에게 전화해서는 지금 바로 라디오를


틀어 보라고 말 하였다.

Rồi một ngày, khi tôi đang đi chơi, chồng tôi gọi điện cho tôi và bảo tôi phải bật radio
lên ngay.

그래서 라디오를 들었 더니 어떤 피아노곡이 흘러 나오고 있었다.

Vì vậy, tôi đã nghe radio và một bài piano đang phát.

그때까지 클래식에 대해 전혀 아는 것이 없던 나도 그 곡을 듣는 순간 너무나


청아한 선율에 깊은 감동을 받았다.

Cho đến lúc đó,tôi người chưa bao giờ biết gì về nhạc cổ điển, tôi cũng vô cùng xúc
động trước giai điệu trong trẻo ngay vào thời điểm nghe bài hát đó.

그 아름다운 곡은 나를 위로하려는 하늘의 노랫 소리 같았다.

Bài hát tuyệt đẹp đó giống như một bài hát từ thiên đường đang an ủi tôi.

그때부터 나에게 새로운 삶이 시작되었다.

Kể từ đó, một cuộc sống mới bắt đầu đối với tôi.
3

Cha tôi là một người thích núi. Từ khi còn nhỏ, bất cứ khi nào rảnh rỗi, ông đều đi
leo núi, và với người cha núi luôn là một người bạn tốt. Tuy nhiên, sau khi kết hôn,
ông ấy không thể leo núi một thời gian vì gia đình và công việc của ông. Cha tôi,
người vẫn luôn âm thầm như vậy, được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vào năm
ngoái. Do phẫu thuật và điều trị, ông không thể tiếp tục công việc của mình được
nữa nên cuối cùng ông đã nghỉ hưu. Sau đó, bố tôi đang hồi phục sức khỏe nói rằng
bài tập tốt nhất để phục hồi thể lực sau phẫu thuật là đi bộ đường dài và ông lại bắt
đầu leo lên ngọn núi gần nhà. Tôi không thích leo núi nên đã hỏi bố.

"Cha, cha không mệt sao, leo núi á?"

"Mệt gì chứ. Có rất nhiều điểm tốt, gần đây thời tiết những ngày này rất đẹp, vì vậy
chúng ta hãy cùng nhau đi."

Tôi nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của bố, nhưng tôi giả vờ như không biết và trả
lời.

"Con xin lỗi ba. Mấy ngày nay con bận công việc nên cuối tuần con muốn nghỉ. Con
có hẹn."

Tôi không cảm thấy thoải mái khi trả lời bố như vậy. Thật không dễ dàng từ chối vì
đó là điều mà cha tôi đang bị bệnh mong muốn, tuy nhiên sau đó, tôi không còn tâm
trí để leo núi nữa.

“Bố muốn làm gì đầu tiên khi xuất viện?”

“Leo núi”

"산이 그렇게 좋으세요?”

"Bố thích núi đến vậy sao ạ?"

“Thế thì, leo núi cũng giống như cuộc sống vậy, cuộc sống cũng có những điều tốt
và điều xấu, có những thăng trầm và khi bạn bước đi khó khăn và vất vả để lên đến
đỉnh, bạn sẽ thấy những điều con không thể nhìn thấy trước đây. . Sau khi đi làm,
cha có thể nhìn thấy những thứ mà cha không thể nhìn thấy trước đây, và sau đó,
cha muốn nhìn thấy núi Jirisan vào mùa thu. Cha sẽ phải quay lại sau khi xuất viện. "

"Cha, vậy con đi với cha."


Cha tôi hứa sẽ đi với tôi ngay khi ông khỏe lại. Nhưng cuối cùng đã không thể giữ
lời hứa đó. Sau khi cha tôi qua đời, tôi hầu như không thể quyết định được. Ở nhà,
nghĩ đến mẹ và những người còn lại trong gia đình, tôi giả vờ bình tĩnh nhưng thực
chất trong lòng khó chịu. Đó là vì nỗi buồn không được gặp lại cha cứ đè nặng trong
lòng.

Một ngày nọ, trên đường đi làm, tôi chợt nhìn lên và thấy những chiếc lá bạch quả
đã ngả màu vàng.

“À, bố tôi muốn đến núi Jirisan. Tại sao ông lại muốn đến đó? "Tôi tò mò về khung
cảnh của Núi Jirisan vào mùa thu, nơi mà bố đã khao khát được nhìn thấy cho đến
lúc qua đời, vì vậy tôi đã thực hiện một hành trình hai ngày, đóng gói tất cả những
thứ tôi cần, và rời khỏi nhà. Đến lối vào của ngọn núi, sự hùng vĩ của Núi Jirisan lớn
hơn tôi mong đợi.

"Đó là lý do tại sao cha tôi muốn đến ..." Tôi nghĩ và bắt đầu đi bộ đường dài.

Sau khi đi được một đoạn từ cổng vào và vào trong một ngọn núi sâu, cơn mưa bắt
đầu lan rộng. Trời quang đãng và bầu trời tối sầm lại ngay lập tức, và cơn mưa
dường như sẽ không sớm tạnh. Khi đang nhọc nhằn bước đi trong mưa, lòng tôi
chùng lại khi nhớ đến gương mặt cha tôi, người đã âm thầm chịu đựng cuộc phẫu
thuật và điều trị.

Tôi rất nhớ bố, người chưa bao giờ tỏ ra cứng rắn kể cả trong thời gian chiến đấu
với bệnh tật. Tôi muốn ngồi xuống và khóc ngay lập tức, nhưng tôi nghĩ rằng tôi phải
leo lên đỉnh vì cha tôi, người muốn nhìn thấy núi Jiri theo cách đó. Cuối cùng tôi
cũng đến được ký túc xá và trải qua một đêm với cơ thể ướt đẫm nước mưa.

Sáng hôm sau tôi dậy sớm. Bầu trời trong xanh đến mức khó có thể tin rằng trời đã
mưa vào ngày hôm trước. Nó đã bình thường sau khi đi bộ khoảng một giờ. Một làn
gió mát thổi qua khi tôi ngồi trên đỉnh. Jirisan bước vào đầu thu đẹp không thể tả.
'Núi Jirisan tuyệt đẹp với đôi song kiếm mà tôi chưa từng thấy từ lưng chừng núi',
điều mà tôi chỉ được nghe kể từ cha tôi, hiện ra trước mắt tôi. Khi tôi hít một hơi thật
sâu và nhìn cảnh tượng đó, dường như tất cả những khối u trong lồng ngực, vốn đã
dồn nén bởi nỗi buồn và sự khao khát, đều bị cuốn trôi.

“Thưa cha, đây là lý do tại sao cha gửi con đến núi Jirisan. “

Cái chết của cha tôi là một nhiệm vụ khó khăn đối với tôi, giống như một ngọn núi
cao mà tôi không bao giờ có thể leo lên được. Nhưng khi tôi cố gắng từng bước và
leo lên đến đỉnh, ngọn núi đã cho tôi thấy một vẻ đẹp mà tôi chưa từng thấy trước
đây, và nó cho tôi hy vọng vào cuộc sống. Với làn gió mát và ngọn núi Jirisan xinh
đẹp phía sau, những bước chân như được tiếp thêm năng lượng mới.

You might also like