Professional Documents
Culture Documents
Thời đại của chúng ta là một kỷ nguyên rực rỡ với những chuyển biến lớn lao: tốc độ
phát triển siêu nhanh chóng, phá vỡ mọi hạn định trước đây - thời đại cách mạng công
nghệ 4.0. Tiếc thay, trong quá trình con người phát triển, rèn giũa bản thân thì những
giá trị đạo đức đã dần bị xói mòn bởi chủ nghĩa thực dụng, sự trơ lì cảm xúc hay còn
được gọi bằng cái tên “bệnh vô cảm”.
Vô cảm tồn tại trong xã hội được ví như một “mầm mống” gây nhức nhối, có khả
năng “lây lan” nhanh chóng. Nó đã trở thành một vấn đề nan giải, là thách thức đối
với nền giáo dục, với xã hội và những người có trách nhiệm. Vì đây là một vấn đề
khó, cho nên nhóm 9 chúng em quyết định thực hiện tìm hiểu và nghiên cứu để từ đó
đưa ra được những tác hại ghê gớm của nó và tìm ra phương pháp để chống lại, loại
bỏ căn bệnh vô cảm.
Kết quả cho thấy, chỉ có 24,8% ý kiến độc giả đã chọn phương án can ngăn, gần
32,9% ý kiến cho biết sẽ báo cho người có trách nhiệm (nhưng cụ thể là ai không
được nêu rõ), trong khi đó vẫn còn 15,1% ý kiến là chỉ đứng quan sát, hơn 23% ý kiến
cho rằng bỏ đi coi như không biết và 4% là các ý kiến khác hoặc không biết trả lời.
Một điều tra tình cờ của một tờ báo điện tử đã cho chúng ta thấy rõ một cảnh báo, vẫn
còn tới 42% độc giả hầu hết là trẻ tuổi (bởi thông qua mạng internet) đã bàng quan
trước một nhức nhối xã hội là nạn bạo lực học đường đang diễn ra khắp nơi, nhưng lại
là nỗi lo lớn của các bậc cha mẹ, cô giáo về an ninh con người trong học sinh hiện
nay.
Trong một cuộc nghiên cứu, người ta tìm kiếm trên 12 trang tuần báo và nhật báo
trong tháng 2/2012 cho thấy có tới 433 thông tin về các vụ việc như: tai nạn, bạo lực,
cướp bóc, giết người.... liên quan đến sự bàng quan, thiếu trách nhiệm..., của người
dân; các thông tin có thêm phản ứng và bình luận là 135 tin; bản thân từ “vô cảm”
được nhắc tới trong các bài bình luận dành riêng cho chủ đề này là 41 tin. Như vậy,
tính trung bình mỗi ngày có khoảng gần 15 vụ việc được đưa tin trên báo liên quan
đến sự vô cảm của con người đối với nhau và việc bình luận về điều này cũng đang
được diễn ra hàng ngày trên các trang báo.
Lê Văn Luyện đứng khai trước tòa về những hành vi giết người man rợ mình gây ra
với bộ dạng bình thản. Luyện khai: "Lúc tôi ra đến cửa phòng thì đứa bé con út của
bà chủ tiệm vàng khóc thì tôi bảo "ngủ đi tí", nó nằm xuống im lặng 1 tí, nó lại khóc,
tôi không biết làm gì dùng phớ cắt cổ cháu bé...".
Hình ảnh người đàn ông ở Thanh Hóa ôm đôi chân bị thương nặng sau vụ tai nạn
khóc ngất giữa đường song mọi người xung quanh chỉ khoanh tay đứng nhìn
Không thể phẫn nộ hơn khi xem video clip ghi lại vụ tai nạn giao thông xảy ra vào
rạng sáng ngày 25/6/2019 tại giao lộ Tân Hương - Võ Công Tồn, P.Tân Quý, Q.Tân
Phú (TP. Hồ Chí Minh). Người gặp nạn nằm bất động trên vỉa hè nhưng hàng chục
người đi qua, thậm chí dừng lại mà không ai giúp đỡ, cô gái trẻ đã tử vong sau đó.
Quá bức xúc về sự vô cảm của những người có mặt, càng phẫn nộ hơn về sự lạnh lùng
đáng sợ của anh tài xế đã bỏ mặc nạn nhân trong khi anh ta lại là người liên quan trực
tiếp đến vụ tai nạn thương tâm này.
III. Nguyên nhân gây ra vô cảm :
1. Nguyên nhân khách quan :
Vô cảm đang trở thành vấn nạn mà cả xã hội phải đối mặt. Theo các chuyên gia, tình
trạng này có nguyên nhân rất đa dạng và được chia thành 3 nhóm sau:
a. Nguyên nhân từ sự phát triển của xã hôi:
Nguyên nhân khách quan đầu tiên phải kể đến đó là sự phát triển với tốc độ chóng mặt
của nền kinh tế, ứng dụng khoa học công nghệ hiện đại vào cuộc sống. Khoa học hiện
đại với các phương thức giao tiếp, liên lạc ngày một tiện lợi đang khiến cho con
người mất dần nhu cầu được giao lưu gắn kết thông qua tiếp xúc trực tiếp với mọi
người xung quanh. Điện thoại di động, Internet với Facebook và các mạng xã hội khác
là những minh chứng rất rõ nét cho luận điểm trên. Bản báo cáo NetCitizens Việt Nam
2011 được hãng nghiên cứu thị trường Cimigo thực hiện trong khoảng thời gian từ
tháng 11-12/2010 với hơn 6.200 cuộc phỏng vấn qua điện thoại ở 12 thành phố tại
Việt Nam.
Sự giao lưu văn hóa, ảnh hưởng toàn cầu hóa khiến cho lối sống đề cao chủ nghĩa cá
nhân du nhập. Việt Nam cũng như các quốc gia phương Đông khác vốn mang một nền
văn hóa đậm đà tính cộng đồng, song từ khi mở cửa và hội nhập sâu rộng với thế giới,
tính đoàn thể và tính cộng đồng ấy đã phần nào bị mai một.
Bên cạnh đó, đôi khi văn hóa bầy đàn cũng khiến cho con người ta ngại không thể
hiện sự quan tâm đến xung quanh. Một người biết quan tâm nếu phải sống lâu trong
một môi trường toàn những người vị kỉ, hờ hững tới cuộc sống xung quanh cũng dễ
lây tính vô cảm. Hoặc đơn giản, trong một trường hợp cụ thể, khi bạn muốn giúp đỡ
một ai đó đang trong cơn hoạn nạn, song tất cả những người xung quanh đều từ chối
làm điều đó, thì liệu bạn có vượt qua được tâm lý đám đông để thực hiện lòng tốt của
mình hay không? Câu trả lời vẫn là một dấu hỏi lớn với phần đông mọi người. Tâm lý
sợ “làm ơn mắc oán” cũng góp phần khiến cho vô cảm trở thành một vấn đề
Gia đình không gương mẫu về lối sống, phụ huynh có lối sống ích kỷ, thờ ơ và không
có sự đồng cảm với người khác.
Gia đình không quan tâm đến con cái dẫn đến việc trẻ không được nuôi dạy và giáo
dục đúng đắn. Nếu không có định hướng từ gia đình, trẻ rất dễ nhiễm thói hư tật xấu
và hình thành thái độ vô cảm, thờ ơ từ xã hội.
Phụ huynh chỉ chú trọng đến việc học tập mà không bồi dưỡng nhân cách và rèn cho
con những đức tính tốt như tương thân tương ái, yêu thương, đồng cảm và chia sẻ với
mọi người xung quanh. Vì không được nuôi dưỡng những tính cách này nên trẻ có thể
thờ ơ và không thấu hiểu được nỗi đau của người khác.
Bố mẹ chiều chuộng và đáp ứng mọi yêu cầu của con một cách vô điều kiện khiến con
trở nên ích kỷ, chỉ biết nhận và không biết cho đi. Những đứa trẻ này khi lớn lên dễ bị
vô cảm, thờ ơ trước những nghịch cảnh và nỗi đau của người khác.
Ngoài ra, việc bố mẹ đánh mắng, chì chiết con cái vô lý cũng khiến con chai sạn về
cảm xúc. Vì con chai lỳ với nỗi đau nên không thể thấu hiểu và đồng cảm với những
người xung quanh.
Gia đình là yếu tố quan trọng trong quá trình hình thành nhân cách và nhận thức của
con người. Chính vì vậy, gia đình cần đặc biệt quan tâm đến tính cách, tâm lý của con
bên cạnh thành tích học tập và sự phát triển thể chất. Ngày nay, cuộc sống của nhiều
gia đình trở nên khá giả nên bố mẹ thường có xu hướng bảo bọc và chiều chuộng con
cái quá mức. Đây là nguyên nhân chủ yếu khiến tỷ lệ người vô cảm, thờ ơ và lãnh
đạm ngày càng tăng.
V. Các biện pháp khắc phục, cải thiện tình trạng vô cảm:
Kết hợp đồng bộ nhiều giải pháp. Trước hết phải tạo cho xã hội một sức đề kháng. Đó
chính là việc xây dựng và không ngừng nhân lên những yếu tố tích cực trong xã hội.
Một môi trường xã hội tốt, lành mạnh sẽ tạo được sức đề kháng cao với căn bệnh này.
Ngược lại, trong một môi trường xã hội xấu, nơi mà tiêu cực lấn át tích cực thì bệnh
vô cảm sẽ lây lan.
Các biện pháp tự cải thiện như sau:
Quan sát cảm xúc của người khác: Những người vô cảm thường nghèo nàn về cảm
xúc, không biết vui mừng, buồn bã, thất vọng hay bi quan. Để hiểu rõ hơn về cảm xúc,
bạn nên quan sát biểu cảm của người khác trong từng hoàn cảnh. Khi hiểu được cảm
xúc và tâm lý của những người xung quanh, bạn cũng sẽ dần hình thành những cảm
xúc tương tự.
Học cách thể hiện sự quan tâm.
Noi gương những người giàu lòng nhân ái.
Nỗ lực cải thiện bản thân: Nhiều người ý thức được việc bản thân nghèo nàn về cảm
xúc nhưng không có động lực để cải thiện. Vì vậy, điều cần nhất giúp bạn vượt qua
chứng vô cảm là sự nỗ lực. Luôn nhớ rằng, cảm xúc là thứ cần thiết đế gắn kết con
người với nhau, như vậy mới có thể tạo ra gia đình và xã hội lành mạnh.
Phải bền bỉ xây dựng văn hóa ứng xử, tạo đời sống tinh thần phong phú, mà ở đó các
giá trị tinh thần, đạo đức của xã hội được xác lập rõ ràng, thể hiện mạnh mẽ, để ai làm
những điều xấu cũng phải sợ, cũng phải ngại. Nếu cái tốt, cái thiện ở thế thượng
phong, nếu ở đâu người tốt cũng biết đoàn kết, hợp lực tạo nên sức mạnh thì ở đó chắc
chắn cái xấu, cái ác sẽ từng bước bị đẩy lùi, sự vô cảm sẽ mất dần đi.
Cuộc chiến chống bệnh vô cảm cần được triển khai trong từng gia đình, trước hết là
giáo dục con cháu bằng các hành vi ứng xử mẫu mực của ông bà, cha mẹ, người lớn
tuổi.
Tất cả chúng ta đều phải day dứt trước câu hỏi: Bây giờ đời sống của người Việt Nam
mình khấm khá hơn trước rất nhiều nhưng tại sao bệnh vô cảm lại nặng hơn? Như thế
càng thấy rõ, không phải cứ nghèo là vô cảm, không phải cứ túng là làm liều. Thuốc
chữa bệnh vô cảm nằm ở sự truyền phổ sâu sắc những giá trị truyền thống của dân tộc,
thẩm thấu vào trong đời sống xã hội. Xã hội càng hiện đại thì những giá trị đó lại càng
cần nhân rộng, không được để cho những làn sóng lai tạp, xô bồ che lấp, lấn át những
giá trị truyền thống. Khi bệnh vô cảm trong xã hội càng lây lan thì sự gắn kết, tình
người càng bị mai một. Xã hội cần có ngọn lửa nhân ái lan tỏa, những người hoạn nạn
càng cần ngọn lửa nhân ái sưởi ấm họ. Hãy luôn nhớ rằng: “Một xã hội vô cảm sẽ là
một "xã hội chết" - cái chết trước hết từ trong tâm hồn.
Đến đây thì bài thuyết trình của nhóm em xin được phép kết thúc. Cảm ơn thầy và các bạn đã
tập trung lắng nghe bài làm của nhóm em. Nếu có gì sai sót thì các bạn cứ nhẹ tay với
tụi mình tí tí nhá. Có bạn nào muốn góp ý gì cho nhóm em k ạ