You are on page 1of 1

'' Thơ là âm nhạc của tâm hồn, nhất là những tâm hồn cao cả, đa cảm '' ( Voltaire

) . Thơ
chỉ bật ra khi trong tim người nghệ sĩ đang rung lên những nhịp đập thổn thức, những nhịp
ngân vang vọng của tâm hồn . Chính bởi vậy, mỗi vần thơ tuy ngắn gọn nhưng lại có khả
năng kết tinh nhiều giọt ngọc của cuộc sống con người, truyền đến thế giới cảm xúc của ta
những giá trị bền vững của văn chương Và có những bài thơ đã ra đời hàng chục năm
nhưng tới nay vẫn còn nguyên sức sống mới , hiên ngang trường tồn với qui luật băng hoại
của thị hiếu thẩm mĩ đương thời. '' ........ '' của '' ........ '' là một thi phẩm như vậy . Bài thơ
với ...... đã trở thành bất tử, thăng hoa trên thi đàn dân tộc , để lại trong lòng mỗi người
yêu nghệ thuật những ấn tượng khó phai mờ

Thơ Mới đã phá bỏ mọi tính quy phạm, ước lệ trong thơ cũ. (Vẻ đẹp của con người được
đo bằng vẻ đẹp chuẩn mực thiên nhiên. Nhưng với Xuân Diệu, thiên nhiên không còn là
chuẩn mực nữa, con người mới là chuẩn mực của cái đẹp. Trong bài thơ “Vội Vàng”, ông
viết:“Tháng giêng ngon như một cặp môi gần”)
Thơ là tiếng nói của tâm hồn, là tình cảm mãnh liệt đã được ý thức, được lắng lọc qua xúc
cảm thẩm mĩ, gắn với sự tự ý thức của mỗi nhà thơ về chính mình và cuộc đời. Qua từng
trang thơ, dòng thơ, người đọc được tiếp xúc trực tiếp với một cá tính, một cuộc đời, một
tâm hồn… Thơ là gương mặt tâm hồn độc đáo, riêng biệt của từng nhà thơ.
Thơ mới là cuộc cách mạng giải phóng thơ ca khỏi những ràng buộc đã lỗi thời.
Thơ mới bộc lộ cái tôi cá nhân sâu sắc, cái tôi đã trở thành một thứ chủ nghĩa , một thứ
triết lý sống của nhà thơ “ta là một riêng, ta là thứ nhất” (Xuân Diệu). Thơ mới đã đề cao
cái tôi như một đối tượng để khám phá nghệ thuật. Những hạnh phúc, đau thương, ước
vọng của nhà thơ đều được hướng đến, những ý nghĩa nhân bản ấy được phát huy đa dạng
đầy đủ nhất. Cái tôi đó chính là “khát vọng được thành thực” (Hoài Thanh), là sự tự khẳng
định bản ngã của nhà thơ trước cuộc đời, là sự tự ý thức cá nhân mình trong xã hội.

“Thời gian huỷ hoại các lâu đài nhưng làm giàu vần thơ” (Jorge Luis Borges). Một
khonagr khắc, ta bất chợt nhận ra rằng thời gian vô tình nhất cũng trở nên dịu dàng trước
những vần thơ, câu viết. Năm tháng chảy trôi không khiến “…..” rơi vào quên lãng, mà rơi
vào khoảng trống trong trái tim và tâm hồn của con người, lắng đọng vào sâu nhất mà ta
mãi nhớ, mãi trân trọng một tác phẩm để đời như thế.

You might also like