You are on page 1of 2

MỘT NGÀY LÀM HỌC SINH KÉM

Sói hoang là bạn cùng bàn của tôi, chúng tôi không có điểm gì chung. Anh
ấy là học sinh kém nhất lớp. Đến lớp muộn, không làm bài tập và thi trượt.
Nhưng anh ấy hoàn toàn không lo lắng về bản thân, và có một cuộc sống thoải mái
và hạnh phúc mỗi ngày. Tôi , Thỏ Trắng , là học sinh giỏi nhất lớp, được thầy cô
gọi là “tấm gương học giỏi”, là con ngoan trò giỏi của bố mẹ. Nhưng tôi cảm thấy
rất mệt mỏi và không vui vẻ gì cả.

Một ngày nọ, tôi đấu với Sói hoang, nếu tôi thua, tôi phải là một học sinh
kém như sói, nếu anh ấy thua, anh ấy phải là một học sinh giỏi. Kết quả là tôi đã
thua. "Ồ, tôi phải làm gì đây! Ngày mai sẽ có bài kiểm tra tiếng Anh, tôi có phải
thi trượt không?". Sói hoang vội nói: "Vâng, tất nhiên. Bạn phải đến muộn, khiến
một tốt học sinh giỏi cũng sẽ bị giáo viên phê bình”.

Sáng hôm sau, sau khi tiết học đầu tiên bắt đầu, tôi đến lớp học. Cô giáo và
tất cả các bạn trong lớp (trừ Sói Hoang) đang trong lớp nhìn tôi ngạc nhiên, hi
vọng tôi sẽ giải thích lý do đến muộn, nhưng tôi không nói gì, cúi đầu xuống và
nóng bừng mặt. Chúa ơi, tôi làlớp trưởng người đầu tiên đến lớp mỗi sáng, hôm
nay đã trễ nửa tiếng. Giáo viên đến và hỏi tôi: "Có chuyện gì vậy? Em có thấy khó
chịu không? Nếu em cảm thấy khó chịu nghiêm trọng, hãy về nhà và nghỉ ngơi."
Điều này khiến tôi ngạc nhiên. Ôi trời! Thường thì Sói hoang chỉ đến muộn 5
phút là cô giáo yêu cầu nó đứng ngoài cửa vào lớp và viết giấy kiểm tra. Nhưng
tôi,... tôi nhẹ nhàng nói: “Em dậy muộn, không phải không thoải mái đâu.” “Ồ,
chắc chắn là đêm qua ôn bài muộn , sau đi ngủ sớm hơn chút nhé.” Điều này lại
làm tôi ngạc nhiên, cô giáo sao lại nghĩ vậy? Tôi xấu hổ nhìn sói hoang, sói hoang
giận dữ nhìn tôi.

Trong giờ học toán, tôi và sói đều không làm bài tập về nhà, cô giáo đã phê
bình sói , yêu cầu anh ấy làm lại 10 lần, nhưng tôi không làm bài tập 1 chút cũng
không nhắc đến , có thể cô giáo quên rồi? Sau một lúc thì tan học, Sói hoang
không hài lòng kêu tôi đi tìm cô giáo, để cô giáo không quên rằng vẫn còn tôi chưa
làm bài tập. Tôi không biết giáo viên sẽ phê bình tôi như thế nào, trong lòng tôi rất
lo lắng. Thật bất ngờ, khi tôi vừa bước vào văn phòng, cô giáo nói với tôi : “ cô
biết em không làm bài tập về nhà, đúng ra là cô không muốn em làm những bài tập
đơn giản này chút nào. Rất nhanh thì cuộc thi toán sẽ diễn ra , em phải làm nhiều
bài khó và chuẩn bị tốt cho cuộc thi” . Tôi không thể nói bất cứ điều gì nữa. Ngay
khi sắp rời đi, giáo viên toán đã nói với tôi : “ sau này bài tập về nhà không có thời
gian làm, thì không cần làm cũng được”. Trời ơi, có lẽ học sinh ngoan và học sinh
hư không giống nhau? Tôi và Sói hoang đều không làm bài tập về nhà, nhưng thái
độ của giáo viên đối với chúng tôi hoàn toàn khác nhau. Tôi phải nên vui hay là
nên buồn?

Tôi làm học sinh hư nhưng giáo viên không phê bình, giáo viên còn tìm ra
nguyên nhân cho nhưng sai lầm của tôi . Thật sự không biết Sói hoang sẽ buồn
đến mức nào. Anh ấy có thể sẽ nghĩ rằng, ngay cả khi anh ấy là một học sinh giỏi,
cô giáo cũng sẽ không đối xử với anh ấy như tôi. Với tôi, mặc dù có sự quan tâm,
chăm sóc của cô giáo, không có gì phải lo lắng, không sợ bất cứ điều gì. Nhưng
tôi sợ...sợ mất đi chính mình, mất đi bạn bè, lại càng sợ ánh mắt giận dữ của Sói
hoang.

You might also like