Professional Documents
Culture Documents
Bài thơ “Cảnh Khuya” được chủ tịch Hồ Chí Minh sáng tác vào năm 1947 trong
thời kì đầu cuộc kháng chiến chống Pháp gian khổ của dân tộc- một bài thơ khiến
em có ấn tương sâu sắc khó quên. Mặc dù bài thơ chỉ vỏn vẹn bốn câu, nhưng Bác
đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp ở núi rừng Việt Bắc và đặc biệt có
một người đang ở đó thao thức không ngủ được vì lo lắng cho sự an nguy của nước
nhà.
Đọc hai câu thơ đầu bài “Cảnh khuya”, một cảnh trăng rừng khuya thanh vắng
với vẻ đẹp diệu kì như đang hiển hiện trước mắt em. Em như đang nghe tiếng du
dương văng vẳng đâu đây của dòng suối giữa khônggian mênh mang, tĩnh lặng.
Tiếng suối chảy xiết, lúc trầm, lúc bổng như một tiếng hát vẳng xa. Tiếng hát ấy
không chỉ vang mà còn trong vắt trong không gian yên tĩnh của núi rừng, cảm giác
như ở trong đó chứa đựng mọi thanh tao, thoát tục nhất của cả một vùng núi rừng
này. Ôi! Nghe sao mà hay, mà chan chứa tình người đến thế ! Có lẽ là do cách so
sánh đặc sắc, mới mẻ của thi nhân. Phép so sánh này khiến ta liên tưởng đến câu
thơ của Nguyễn Trãi:
Bài thơ Cảnh khuya là bài thơ thất ngôn tứ tuyệt rất hay, là một trong những bài
thơ trăng đẹp nhất của Bác. Giữa chốn rừng Việt Bắc tràn ngập ánh trăng, lòng Bác
luôn thao thức vì nỗi nước nhà. Đó là nét đẹp riêng của bài thơ, cảm hứng thiên
nhiên nhiên chan hoà trong lòng yêu nước sâu sắc. Thương dân, lo cho nước, yêu
trăng... như dẫn hồn ta vào giấc mộng đẹp. Đọc thơ Bác giúp ta càng biết ơn, kính
mến và cảm phục Bác Hồ hơn, hiểu thêm về tâm hồn thơ mộng của Bác cùng với
nỗi niềm với quê hương, đất nước sâu sắc của Người.
Bài thơ “Rằm tháng giêng”- một bài thơ hay, mang đậm phong cánh thơ Hồ Chí
Minh, gợi lên trong ta không chỉ là niềm tự hào về vẻ đẹp thiên nhiên của quê
hương, đất nước mà còn thêm tự hào về Chủ tịch Hồ Chí Minh - một chiến sĩ vĩ đại
của cách mạng, một hồn thơ lớn của thi ca Việt Nam. Bác đã vẽ ra bức tranh ngày
xuân tuyệt đẹp và cho ta thấy được phong thái ung dung, tinh thần lạc quan trong
mọi hoàn cảnh của Bác. Người phải có tâm hồn lạc quan, yêu thiên nhiên thì mới
viết nên những vần thơ hay và lay động lòng người như vậy. Thật không sai khi
gọi Hồ Chí Minh là “nhà thơ chiến sĩ”.
(3) Qua thể thơ năm chữ có biến đổi linh hoạt cùng giọng điệu kể chuyện tâm
tình, tự nhiên, trước mắt bạn đọc như hiện lên hình ảnh người lính trẻ đang hành
quân giữa khung cảnh làng quê thanh bình. (4) Nổi bật trên nền cảnh ấy, trong vô
vàn âm thanh khác nhau của cuộc sống, người chiến sĩ chỉ chú ý đến âm thanh của
tiếng gà nhảy ổ “Cục…..cục tác, cụ ta” vang lên rộn rã giữa nắng trưa bởi đây là
âm thanh rất quen thuộc, gần gũi của làng quê Việt Nam, như dự báo cho những
điều tốt lành, gợi cuộc sống ấm áp thanh bình. (5) Điệp ngữ qua điệp từ “nghe”
được nhắc lại ở đầu các câu thơ kết hợp với nghệ thuật ẩn dụ chuyển đổi cảm giác
tạo giọng thơ bồi hồi, tha thiết, đã làm cho cảm nhận của tác giả trở nên tinh tế,
cho thấy người lính không chỉ nghe bằng thính giác mà còn nghe bằng cả tầm hồn.
(6) Âm thanh của tiếng gà làm xao động, dịu đi cái trưa gay gắt, xua tan bao vất vả
nhọc nhằn, những kỉ niệm tuổi thơ đẹp đẽ êm đềm, khó quên tuổi ấu thơ đang ùa
về cùng dòng cảm xúc trào dâng mãnh liệt đang lan tỏa, rạo rực, mơn man, xao
xuyến, bồi hồi trong lòng người lính.(7) Đó là những giây phút hiếm hoi mà người
chiến sĩ tìm thấy sự bình yên của tâm hồn trong hoàn cảnh chiến tranh đang xảy ra
ác liệt để người lính có thêm sức mạnh, vượt qua những chông gai, sẵn sàng dấn
thân vào khói lửa.(8) Nghệ thuật ẩn dụ chuyển đổi cảm giác tài tình: tiếng gà được
cảm nhận bằng thính giác sau đó chuyển sang thị giác, xúc giác và cuối cùng là
tâm hồn, qua đó cho thấy sự tinh tế trong ngòi bút của Xuân Quỳnh. (9) Tiếng gà
trưa trở thành âm thanh đồng vọng của gia đình, xóm làng, thành hành trang của
người lính, nâng bước họ vượt qua những chặng đường thử thách gian nan. (10)
Phải có 1 tâm hồn nhạy cảm thiết tha với tuổi thơ, đằm thắm tình yêu gia đình, quê
hương, đất nước biết nhường nào tác giả Xuân Quỳnh mới có thể viết lên những
dòng thơ trong trẻo mà đằm thắm đến vậy.