Professional Documents
Culture Documents
V I Vàng 2
V I Vàng 2
Đất trời rộng lớn, vũ trụ bao la, con người nhỏ bé, đời người hữu hạn. Bởi tuổi trẻ qua đi, tình yêu không
còn thì mọi thứ cũng cứ thế mà trôi đi cùng dòng chảy của thời gian. “Lòng tôi” và “lượng trời” vốn đã là
hai thế cực tương phản của sự hạn hữu và vô hạn.Phải chấp nhận sự thật dẫu biết rằng mùa xuân tuần
hoàn đấy thôi nhưng tuổi trẻ đâu có tuần hoàn, đâu thể thắm lại những lần như thuở còn sung sức, còn
dồi dào nhiệt huyết. Vì thế dù thời gian có lặp lại thì mọi thứ cũng vô nghĩa bởi lúc đó “tôi” không còn là
“tôi” của hôm nay. Như chính Xuân Diệu đã từng nói
“Cái bay không đợi cái trôi
Từ tôi phút ấy sang tôi phút này”
(Đi thuyền – Xuân Diệu)
Thế nên nỗi tiếc nuối, bâng khuâng rợn ngợp cả đất trời. Mùi chia ly cũng bao trùm lấy cả sự vô tận của
thời gian, khoảng không cách biệt của không gian: Sự hạn hữu của đời người với thời gian được thể hiện
rõ nét nhất ở dòng thơ “Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi”. Đúng vậy, giữa cái mênh mông của vũ
trụ, vô cùng, vô tận của thời gian, tuổi trẻ, sự sống của con người bỗng trở nên quá ngắn ngủi. Thế nhưng,
,dù biết trước “tôi” sẽ không tồn tại vĩnh viễn để đón nhận thiên nhiên đất trời tươi đẹp nhưng Xuân Diệu
không tiếc cho mình, tiếc cho tuổi trẻ mà điều ông tiếc nhất là “cả đất trời” .Xuân Diệu dường như đang
tiếc nuối vì không thể tận hưởng hết mọi hương sắc của cuộc đời.Qua đây ta thấy những dòng thơ này, hệ
thống từ ngữ, hình ảnh được đặt trong thế tương phản đối lập cao độ “rộng” – “chật”, “xuân tuần hoàn” –
“tuổi trẻ chẳng hai lần”, “còn” – “chẳng còn”. Điều đó đã góp phần làm nổi bật tâm trạng tiếc nuối trước
thời gian, cuộc đời.
Tóm lại qua đoạn thơ trên của vội vang bằng cách Sử dụng phép điệp ngữ, điệp cấu trúc; giọng điệu thơ
sôi nổi nhưng không tạo được niềm vui vì không che giấu sự nuối tiếc, xót xa, hờn dỗi; Hệ thống từ ngữ,
hình ảnh được đặt trong thế tương phản đối lập cao độ. Tất cả đã tạo nên một đoạn thơ hay và giàu ý
nghĩa mang đậm dấu ấn Xuân Diệu.
Chỉ với 9 câu thơ nhưng rõ ràng Xuân Diệu đã cho chúng ta thấy một quan niệm nhân sinh rất tiến bộ về
thời gian, về mùa xuân và tuổi trẻ của ông. Xuân Diệu có cách cảm nhận về thời gian khác lạ như vậy,
chính là nhờ vào sự ý thức sâu sắc về cái tôi cá nhân. Quan niệm mới mẻ, đột phá ấy của Xuân Diệu đã
khiến cho ta phải trân trọng từng phút được sống, tận hưởng một cuộc sống trọn vẹn và đầy ý nghĩa. Qua
khổ thơ này, chúng ta đã thấy được niềm khát khao sống mãnh liệt, cháy bỏng của ông hoàng thơ tình
Việt Nam