You are on page 1of 3

Văn Cao - một người sáng tác vĩ đại của Việt Nam, đã để lại dấu ấn sâu sắc trong

lĩnh vực âm nhạc và


văn học. Ông được biết đến là tác giả của hai bài hát nổi tiếng là "Tiến quân ca" và "Quốc ca", và
cũng là một trong những gương mặt quan trọng của dòng nhạc mới. Ngoài tài năng âm nhạc, Văn
Cao còn được công chúng biết đến là một họa sĩ và nhà thơ với nhiều tác phẩm có giá trị.

Trong sự nghiệp thơ ca của ông, không thể không nhắc đến bài thơ "Thời gian". Với những vần thơ
mang đầy hàm súc, bài thơ này truyền tải một cách dồn nén tư tưởng và cảm xúc:

"Thời gian qua kẽ tay

Làm khô những chiếc lá

Kỷ niệm trong tôi

Rơi

như tiếng sỏi

trong lòng giếng cạn

Riêng những câu thơ

còn xanh

Riêng những bài hát

còn xanh

Và đôi mắt em

như hai giếng nước"

Bài thơ "Thời gian" được Văn Cao sáng tác vào mùa xuân năm 1987, khi ông đã trải qua nhiều trải
nghiệm đầy màu sắc trong cuộc sống. Mặc dù chỉ có 7 câu, 12 dòng và 42 chữ, nhưng bài thơ chứa
đựng một tính chất triết lý và những thông điệp giàu ý nghĩa về cuộc sống.

Chủ đề của bài thơ trên là thời gian và sự mất mát. Tác giả sử dụng hình ảnh của lá khô, kỷ niệm rơi
như tiếng sỏi trong lòng giếng cạn để tả sự trôi qua và mất mát của thời gian. Bài thơ thể hiện sự
nhạy cảm và buồn bã khi nhìn nhận rằng thời gian không ngừng trôi đi và các kỷ niệm cũng dần phai
nhạt, nhưng chỉ có những câu thơ và những bài hát còn mãi xanh mà thôi. Đôi mắt của người khác,
đặc biệt là đôi mắt của người em yêu, được so sánh với hai giếng nước, có ý nghĩa của sự tươi mới
và hy vọng.

Chủ đề này mang đến sự suy tư về sự trôi qua của thời gian, về những gì chúng ta mất đi và những gì
còn lại. Nó cũng đề cập đến sức mạnh của nghệ thuật, như những câu thơ và bài hát, trong việc ghi
lại và giữ vững những khoảnh khắc đẹp trong cuộc sống. Chủ đề này thể hiện sự nhạy cảm và sâu sắc
của tác giả đối với thời gian và những hồi ức.

Cảm hứng chủ đạo của bài thơ này là sự trăn trở về thời gian và sự trôi qua của nó, cùng với những
kỷ niệm và cái mất mát mà thời gian mang lại. Tác giả sử dụng hình ảnh lá khô và tiếng sỏi trong lòng
giếng cạn để tượng trưng cho sự mất đi và nhạt nhòa của những kỷ niệm trong lòng người. Điều này
thể hiện sự nhạy cảm và buồn bã của tác giả trước sự trôi qua không thể ngăn cản được của thời
gian.

Tuy nhiên, trong bài thơ, tác giả cũng nhấn mạnh sự đồng điệu và mãi mãi của nghệ thuật, đặc biệt
là câu thơ và bài hát. Những câu thơ và bài hát được miêu tả là "còn xanh," tượng trưng cho sự sống
động, sức sống và hy vọng trong cuộc sống. Đôi mắt của người em yêu cũng được đề cập, như hai
giếng nước, mang ý nghĩa của sự tươi mới và nguồn cảm hứng.

Nhận xét về cảm hứng chủ đạo của bài thơ, ta thấy tác giả đã thể hiện sự nhạy cảm và tình cảm sâu
sắc đối với thời gian và những kỷ niệm. Bài thơ truyền tải một thông điệp về sự mất mát và những gì
còn lại, và sự quan trọng của nghệ thuật trong việc lưu giữ những khoảnh khắc đẹp và hy vọng trong
cuộc sống.

Theo thời gian những chiếc lá xanh tươi rồi cũng sẽ úa. Những được mất trong cuộc đời rồi cũng
phai nhạt theo năm tháng. Có chăng, cái ở lại trong cuộc đời này chỉ là là những hồi ức nhớ hoài về
kỷ niệm ngày xưa ấy. Bài thơ đã giúp bạn đọc nhận thức được cái ý nghĩa nhân sinh tưởng như rất
bình thường nhưng không phải ai cũng nhận biết được bởi họ vẫn con đang chìm đắm trong quá
nhiều tham vọng, vinh hoa của cuộc sống. Bài thơ mang giá trị nhân văn thật sâu sắc, đồng thời cũng
gửi gắm tới bạn đọc thông điệp: khi đã nhận thức được qui luật vận động của dòng chay thời gian,
con người chúng ta càng nên biết trân quý sự hiện hữu của bản thân trên thế giớ này.

nh ảnh:
Hình ảnh của "thời gian qua kẽ tay", "những chiếc lá khô", và "kỷ niệm rơi như tiếng
sỏi trong lòng giếng cạn" đều tạo nên một cảm giác của sự mất mát và cô đơn. Hình
ảnh này thể hiện sự trôi chảy của thời gian và sự tan rã của kỷ niệm.
"Những câu thơ còn xanh" và "những bài hát còn xanh" là hình ảnh đầy hy
vọng và sự sống, đại diện cho những điều vẫn còn tồn tại và sống động trong
tâm trí nhân vật.
Cấu tứ: Bài thơ được xây dựng theo cấu tứ, với mỗi dòng có hai câu thơ, tạo nên một cấu trúc cân
đối và ổn định. Điều này giúp tạo ra một nhịp điệu nhẹ nhàng và êm dịu khi đọc.

Cách gieo vần: Bài thơ sử dụng vần đối cho các câu thơ, tạo ra sự hài hòa và cân đối về âm điệu. Vần
đối này cũng đóng vai trò trong việc tạo nên nhịp điệu và âm nhạc của bài thơ.

Nhịp thơ: Bài thơ có một nhịp điệu chậm rãi, tạo ra một tình cảm buồn bã và trầm lắng. Nhịp thơ này
phù hợp với chủ đề của bài thơ và giúp tạo ra một không gian tĩnh lặng, thể hiện sự trôi qua chậm rãi
của thời gian.

Biện pháp tu từ: Tác giả sử dụng biện pháp so sánh (như "như tiếng sỏi trong lòng giếng cạn") và
hình tượng (như "đôi mắt em như hai giếng nước") để làm cho các ý tưởng và hình ảnh trở nên sống
động và mạnh mẽ.

Từ ngữ và hình ảnh: Từ ngữ trong bài thơ được chọn một cách tinh tế, mang đến những hình ảnh
tươi đẹp và truyền cảm. Các từ như "khô", "rơi", "sỏi", "cạn", "xanh" đều có ý nghĩa tượng trưng và
góp phần tạo nên hình ảnh sắc nét và cảm xúc sâu sắc.

You might also like