Professional Documents
Culture Documents
Trong hai học thuyết, Pháp trị dựa trên các nền tảng thực tiễn hơn, và do đó thành
công hơn. Khổng tử chỉ có được một thành công ngắn ngủi ở nước Lỗ nhỏ bé, còn lại
không ở đâu sử dụng học thuyết của ông. Trái lại, các nhà lãnh đạo theo thuyết Pháp trị
lại rất thành công, và những nước nào áp dụng chính sách của họ đều thành cường quốc,
và cuối cùng nước Tần đã thống nhất Trung quốc nhờ áp dụng chính sách này. Sau khi
nhà Tần sụp đổ, thì địa vị của phái Pháp trị đi xuống, đồng thời địa vị của phái Đức trị đi
lên, và trở thành một học thuyết cai trị chính thống cho các triều đại về sau.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là các nhà cai trị tin tưởng vào học thuyết Đức
trị, và thực hành Đức trị, vì hầu như không có nhà cai trị nào trong các triều đại sau đó
cai trị như Khổng tử tưởng tượng. Đơn giản vì họ hiểu rằng, luật pháp hà khắc, bạo lực
không đủ sức giúp cho chế độ cai trị duy trì sự tồn tại của nó, và nhà Tần sụp đổ nhanh
chóng là một bằng chứng. Chính vì vậy họ cần một công cụ hiệu quả hơn, và chính Đức
trị mang lại điều đó. Đức trị khiến sự cai trị hợp pháp trong mắt người dân, người dân
thấy được một người cai trị hết lòng vì dân, và hết sức đạo đức…khiến cho họ phục tùng
sự cai trị từ trong tâm hồn mình.
Về cơ bản thì Pháp trị là cai trị cứng, Đức trị là cai trị mềm. Một chế độ cai trị bao
giờ cũng kết hợp cả hai, trong đó trọng tâm vẫn là Pháp trị, còn Đức trị chỉ dùng để hợp
pháp hóa việc cai trị, khiến người dẫn dễ tuân phục, và do đó giảm bớt việc sử dụng đến
các công cụ bạo lực, điều mà không phải lúc nào chế độ cai trị cũng có khả năng sử dụng;
và do đó việc cai trị sẽ dễ dàng hơn, và kéo dài hơn.