Professional Documents
Culture Documents
CÁI TÔI TUYỆT VỌNG, CÔ ĐƠN VÀ ĐẦY KHÁT KHAO, YÊU ĐỜI CỦA HÀN MẶC TỬ TRONG - ĐÂY THÔN VĨ DẠ -
CÁI TÔI TUYỆT VỌNG, CÔ ĐƠN VÀ ĐẦY KHÁT KHAO, YÊU ĐỜI CỦA HÀN MẶC TỬ TRONG - ĐÂY THÔN VĨ DẠ -
Tuy tuyệt vọng, u buồn như thế nhưng từ “có” đứng đầu câu như khẳng định những tia
hi vọng le lói cuối cùng của Hàn Mặc Tử rằng sẽ có một phép nhiệm màu nào đó có
thể giúp mình thoát khỏi không gian tù túng, chật hẹp và u buồn này, gợi lên tất cả
những hi vọng thầm kín và mơ hồ thẳm sâu trong lòng tác giả.
Từ “kịp” rất giản dị nhưng đã hé lộ cho người đọc thấy những trạng thái phong phú,
phúc tạp của hồn thơ thi sĩ họ Hàn. Đó là nỗi khắc khoải lo âu về sự muộn màng, lỡ
làng. Đó cũng là tâm trạng vừa hy vọng vừa khao khát mong chờ, vừa mặc định về
một hạn định thời gian đang đến dần, quỹ thời gian đang mất dần. Tâm hồn thi sĩ
không chỉ khắc khoải đau đớn vì khoảng cách không gian mà còn vì sự hữu hạn, ngắn
ngủi của thời gian.
Đến với câu hỏi thứ 3 trong bài thơ: “Ai biết tình ai có đậm đà?”. Mở đầu bài thơ là
một câu hỏi tu từ , kết thúc bài thơ cũng là một câu hỏi tu từ: câu hỏi như một sự băn
khoăn, ẩn chứa trong đó một sự trách móc, một niềm mong ước hi vọng đầy tha thiết,
sự hoài nghi lo âu vô vọng. Dụng ý đã tạo nên một kết thúc mở, bài thơ khép lại
nhưng trong lòng người đọc vẫn vang lên những câu hỏi đầy trăn trở, tạo một âm
hưởng dư vang; vừa thoáng vẻ cam chịu lại vừa nhói lên khát vọng sống, khát vọng
tình yêu đẹp nhòa trong kí ức: “Liệu tình người xứ Huế có đậm đà không hay cũng
mờ ảo chóng tan như sương khói kia?” và “Liệu người Huế có biết chăng tình cảm
của nhà thơ với cảnh vật, với con người nơi đây hết sức thắm thiết và đậm đà?” hay
cũng là câu hỏi tác giả tự hỏi chính mình “Liệu mình có thật sự yêu nơi đây?” như
một câu hồi đáp cho câu thơ mở đầu: Ai biết tình ai có đậm đà mà về chơi thôn Vĩ?
KẾT:
“Đây thôn Vĩ Dạ” chính là một trong những tác phẩm mang dấu ấn sâu đậm nhất
trong sự nghiệp Hàn Mặc Tử. Bài thơ chính là sự kết tinh hoàn hảo của trường phái
lãng mạn và siêu thực, những hình ảnh tượng trưng, một hồn thơ đầy sự phức tạp, kỳ
bí, ma mị với nhiều lớp nghĩa đan xen, lồng ghép, đứt đoạn đến khó hiểu, phải cần đến
cái sự tinh tế trong đôi mắt người đọc. Một cái tôi vừa tuyệt vọng, cô đơn, trải nghiệm
cái sự đau thương bằng cả thể xác đến cái tôi yêu đời, yêu thiên nhiên, yêu con người,
khát vọng sống mãnh liệt đến cùng cực đều được thể hiện dưới một bức tranh thiên
nhiên tươi đẹp kia. Hồn thơ Hàn Mặc Tử quả thật rất lạ lùng, rất kỳ dị đến khó hiểu
thế nhưng nó chính là một cái chất riêng của người nghệ sĩ tài hoa, ông đã đem đến
cho thơ ca Việt Nam một thứ ánh sáng khác thường, vượt ra mọi khuôn khổ được đặt
ra. Tuy chỉ sống một cuộc đời ngắn ngủi và đầy bi thương nhưng gia tài tác phẩm đồ
sộ của Hàn Mặc Tử vẫn còn sống mãi và cái hồn thơ đầy táo bạo, độc đáo ấy vẫn còn
sống mãi với độc giả như nhà thơ Chế Lan Viên đã từng nói:
“Tôi xin hứa hẹn với các người rằng, mai sau, những cái tầm thường, mực
thước kia sẽ biến tan đi, và còn lại của cái thời kỳ này, chút gì đáng kể đó là Hàn
Mặc Tử.”
Nguồn tham khảo:
https://theki.vn/phong-cach-nghe-thuat-tho-han-mac-tu/