Professional Documents
Culture Documents
Văn 12
Văn 12
như một áng tóc trữ tình, đầu tóc, chân tóc ẩn
hiện trong mây trời Tây Bắc bung nở hoa ban, hoa
gạo… núi Mèo đốt nương xuân
- Con sông Đà tuôn chảy trong 1 không gian, khoe
Đà qua dáng vẻ
dáng hình kiều diễm. Vẻ đẹp của dòng sông –
thiếu nữ làm xiêu lòng người nghệ sĩ. Dòng sông
như 1 bức tranh thủy mặc
- Nước của sông Đà thay đổi biến - Mùa xuân: “Dòng xanh màu ngọc bích, chữ nước
ảo theo mùa trong năm sông Đà không xanh màu xanh canh hến của sông
Gâm, sông Lô”.
- Mùa thu: Nước sông Đà “lừ lừ chín đỏ như da mặt Sông Đà không chỉ an yên, bình lặng
một người bầm đi vì rượu bữa, lừ lừ cái màu đỏ trong hiện tại mà chắc có lẽ cũng
giận dữ ở 1 người bất mãn, bực bội gì mỗi độ thu bình lặng, ban sơ trong quá khứ
về”.
- Cảnh đôi bờ sông Đà - Cảnh ven bờ sông Đà lặng tờ. Hình như từ đời Lý,
đời Trần đời Lê, quãng sông này cũng lặng tờ đến
thế mà thôi”
- Hai bên bờ sông Đà có nương ngô mới nhú mấy lá
ngô non đầu mùa; cỏ gianh đang ra nõn búp; một
đàn hươu đang ngốn búp cỏ gianh đẫm sương
đêm; những con cá dầm xanh quẫy vọt lên mặt
sông bụng trắng như bạc rơi thoi.
- “Bờ sông hoang dại như một bờ tiền sử, bờ sông
hồn nhiên như 1 nỗi niềm cổ tích tuổi xưa”.
- Sông Đà mang diện mạo của 1 - Khi đi rừng lâu ngày gặp lại sông Đà thì: “Chao ôi,
Sông Đà như 1 con người và hơn thế
thi sĩ đa tài, đa tình, không còn trong con sông vui như thấy nắng giòn tan sau kì là 1 người nghệ sĩ tài hoa, 1 cố nhân