You are on page 1of 10

I.

Dàn ý chi tiết phân tích Cảnh đợi tàu trong tác
phẩm “Hai đứa trẻ”
1. Mở bài
– Giới thiệu chung về tác giả, tác phẩm:

 Thạch Lam là một nhà văn lớn của khuynh hướng văn học lãng
mạn Việt Nam giai đoạn 1930 – 1945, khai thác thế giới nội tâm
của nhân vật với những cảm xúc mong manh, mơ hồ.

 Truyện ngắn Hai đứa trẻ dù không có cốt truyện đặc biệt nhưng
thông qua tiếng nói nội tâm của nhân vật Liên, từng mảnh đời bất
hạnh hiện lên và mang đến cho tác phẩm thật nhiều cảm xúc.
– Khái quát chung về cảnh đợi tàu: Cảnh đợi tàu của hai chị em Liên
là kết tinh của những tư tưởng nghệ thuật sâu sắc và tiến bộ của
Thạch Lam với ngòi bút nhân đạo, trữ tình.

2. Thân bài
a. Luận điểm 1: Lý do hai chị em Liên cố thức đợi tàu

– Liên cùng em trai dù đã rất buồn ngủ nhưng vẫn cố thức để đợi tàu
bởi:

 Cô được mẹ dặn chờ tàu đến để bán hàng


 Nhưng Liên không mong chờ ai đến nữa
 Cô thức vì muốn được nhìn thấy chuyến tàu như một hoạt động
cuối cùng của đêm khuya -> Thực chất để thay đổi cảm giác, thay
đổi cái không khí ứ đọng hàng ngày.
=> Sự thức tỉnh cái tôi, khao khát, khắc khoải muốn nhìn thấy những
gì khác với cuộc sống của chính mình.

b. Luận điểm 2: Hai chị em trước khi tàu đến

 Mi mắt An sắp sửa rơi xuống, vẫn cố dặn chị gọi dậy khi tàu đến
 Chăm chú để ý từ ngọn lửa xanh biếc, tiếng còi vang lại, kéo dài
ra theo ngọn gió xa xôi -> Niềm mong ngóng, chờ đợi, háo hức.
 Tâm hồn Liên yên tĩnh hẳn, có những cảm giác mơ hồ không hiểu
 Tiếng gọi em của Liên: cuống quýt, giục giã -> lo sợ nếu chậm một
chút thôi sẽ không kịp, sẽ bỏ lỡ.
 An “nhỏm dậy”, “lấy tay giụi mắt” cho tỉnh hẳn -> hành động
nhanh, ngây thơ, đáng yêu nhưng cũng đáng thương.
=> Niềm háo hức, mong ngóng chuyến tàu đêm của hai chị em như
mong ngóng một điều gì đó tươi sáng hơn cho cuộc sống vốn tẻ nhạt
thường ngày.

c. Luận điểm 3: Cảnh đoàn tàu đến

 Khi đoàn tàu đến, Liên dắt em đứng dậy để nhìn đoàn xe vụt qua
 Dù chỉ trong chốc lát, Liên cũng thấy “những toa hạng trên sang
trọng lố nhố người, đồng và kền lấp lánh” -> Liên thấy một thế giới
khác với cuộc sống thường ngày của chị.
 Câu hỏi cảm thán của An: “Tàu hôm nay không đông, chị nhỉ?” ->
Có thể ngày nào hai chị em cũng ngóng tàu.
 Đứng lặng ngắm đoàn tàu đi qua, Liên không trả lời câu hỏi của
em -> Trong tâm hồn Liên lúc này cơn xúc động vẫn chưa lắng
xuống.
 Liên mơ tưởng về Hà Nội, một Hà Nội sáng rực và xa xăm, một
Hà Nội đẹp, giàu sang và sung sướng… Sự hồi tưởng ấy càng
khiến Liên thêm tiếc nuối và ngán ngẩm cho cuộc sống hiện tại.
 Tàu đến khiến hai chị em sống với quá khứ tươi đẹp và được
sống trong một thế giới mới tốt hơn, sáng hơn, rực rỡ, vui tươi
hơn cuộc sống thường ngày.
=> Tâm trạng xúc động, vui sướng, hạnh phúc, mơ mộng.

d. Luận điểm 4: Hai chị em khi tàu đi

 Phố huyện với từng ấy người “trong bóng tối mong đợi một cái gì
tươi sáng cho sự sống”, trong đó có cả Liên và An
 Hai chị em còn nhìn theo cái chấm nhỏ của chiếc đèn treo trên toa
cuối cùng
 Khi tàu đi, Liên và An trở về với tâm trạng buồn tẻ, chán ngán
cuộc sống thường ngày, niềm vui của hai chị em chỉ lóe sáng rồi
vụt tắt.
 Tất cả chìm trong màn đêm với ngọn đèn tù mù chỉ chiếu sáng
một vùng đất nhỏ đi vào giấc ngủ chập chờn của Liên.
=> Tâm trạng nuối tiếc, niềm suy tư thao thức về cuộc sống hằng
ngày nơi phố huyện nghèo.
e. Ý nghĩa của cảnh đợi tàu

 Thương cảm với cảnh sống nghèo khó, vô danh, vô nghĩa: Ước
mơ rất đỗi bình thường và nhỏ bé, chỉ là một đoàn tàu vụt qua
trong đêm tối.
 Thể hiện cái nhìn lạc quan về con người: Họ còn sự gắn bó, muốn
thay đổi trong cuộc sống. Tất cả mọi người đều biết ước mơ,
mong mỏi thay đổi nào đó, dù rất mơ hồ, rời rạc. Điều đó chứng
tỏ, ngày dù tàn, cảnh cũng tàn nhưng lòng và đời của họ không
tàn, nhất là với đứa trẻ như chị em Liên.
f. Đặc sắc nghệ thuật

 Lối viết không có cốt truyện


 Bút pháp lãng mạn xen hiện thực
 Nghệ thuật miêu tả nội tâm
 Ngôn ngữ đơn giản, súc tính, giàu tính tạo hình.
3. Kết bài
 Khái quát ý nghĩa của cảnh đợi tàu.
 Nêu cảm nhận của bản thân.
II. Top 3 bài mẫu phân tích cảnh đợi tàu trong
tác phẩm “Hai đứa trẻ”
1. Phân tích cảnh đợi tàu trong tác phẩm “Hai đứa trẻ” –
mẫu 1
Nhà văn Thạch Lam là một nhà văn thường sáng tác về truyện dài
nhưng lại có thành công ở thể loại truyện ngắn. Ông có phong cách
sáng tác riêng biệt, thường viết loại truyện không có cốt truyện mà
chủ yếu là những dòng cảm xúc như một bài thơ trữ tình, nhưng
chiều sâu của tác phẩm lại làm cho người đọc ngỡ ngàng, thường
mang đến cho người đọc những tình cảm chân thành, tha thiết. Đến
với truyện ngắn “Hai đứa trẻ”, đây cũng là một truyện ngắn tiêu biểu
cho phong cách của Thạch Lam, nhẹ nhàng và sâu lắng. Đặc biệt,
truyện ngắn đã đem đến cho người đọc một cảnh tượng xúc động ở
cuối bài: cảnh chờ tàu, mang đến cho người đọc nhiều cảm xúc.

Hàng ngày, chị em Liên luôn có một thói quen là thức đợi tàu. Sự
mong móng về khoảng thời gian tàu đi qua Phố huyện Cẩm Giàng
của hai chị em được tác giả khắc họa rõ nét. Lý do chờ tàu của hai
chị em Liên khác hẳn hoàn toàn so với những lý do của người dân
phố huyện Cẩm Giàng. Nếu người dân chờ tàu để bán hàng, để hy
vọng có thể kiếm thêm được một ít vật chất, thì chị em Liên lại muốn
thỏa mãn nhu cầu về tinh thần. Khoảng thời gian tàu đến, là lúc hai
chị em Liên như được sống với những kỉ niệm của quá khứ, những
ngày còn ở Hà Nội với cuộc sống đủ đầy. Tàu đến là một thế giới
đầy âm thanh và ánh sáng giúp một ngày tẻ nhạt của hai chị em như
có thêm làn gió mới. Giữa cuộc sống nghèo nàn, vẫn có những đứa
trẻ giữ được tâm hồn tinh tế, trong sáng và lãng mạn. Hai chị em đợi
tàu để được ngắm nhìn đoàn tàu, sống lại những kí ức tuổi thơ vui
vẻ, đầy đủ, khoảng thời gian hạnh phúc đã mất trong quá khứ, để
được sống ở một thế giới huyên náo hơn, rực rỡ, nhiều ánh sáng,
khác hẳn cuộc sống tối tăm, tù túng ở nơi phố huyện này.

Chuyến tàu là biểu tượng cho sự sống, có ánh sáng, âm thanh, nó


biểu tượng cho một cuộc sống đông vui, náo nhiệt. Khi tàu đến, Liên
nhớ về Hà Nội, gắn với những kí ức về gia đình, cuộc sống sung túc.
Hình ảnh đoàn tàu mang đến cho Liên không gian ánh sáng và âm
thanh của một Hà Nội huyên náo, rực rỡ và vui vẻ. Cuộc sống ấy nó
khác hẳn với cuộc sống tẻ nhạt, tù túng và tăm tối, bế tắc nơi phố
huyện Cẩm Giàng. Qua cảnh chờ tàu, nhà văn Thạch Lam đã thể
hiện thái độ trân trọng, thương cảm đối với những kiếp người nhỏ
bé. Đồng thời, tác giả muốn đánh thức những con người đang sống
trong cuộc sống quẩn quanh, bế tắc những triết lý về cuộc sống. Đó
là: hãy nỗ lực vươn lên, đừng để bản thân chìm trong đêm tối, đừng
sống cuộc đời vô nghĩa lý. Hiện thực cuộc sống xung quanh có thể
nghèo đói hay thiếu thốn, tù túng hay tăm tối, nhưng con người
không bao giờ được phép ngừng tin tưởng và hy vọng vào một
tương lai tốt đẹp hơn. Hình ảnh đoàn tàu mang đến nhiều ánh sáng
cũng thể hiện niềm lạc quan, tin tưởng của tác giả về một tương lai
tươi sáng hơn đối với con người. Qua cảnh chờ tàu, nhà văn thể
hiện niềm tin vào khát vọng vươn lên của con người. Cho dù cuộc
sống có bế tắc hay tăm tối thì họ vẫn luôn có một tinh thần hướng
đến tương lai, không nguôi khát vọng đổi đời. Tác giả đã góp tiếng
nói của mình để lên án xã hội đã không quan tâm đến số phận con
người, để họ phải sống lay lắt từng ngày, trong nghèo đói và bóng
tối. Qua đó lên tiếng đòi đổi thay cuộc sống, để con người có cuộc
sống xứng đáng hơn.

Truyện ngắn “Hai đứa trẻ” với việc xây dựng một đoạn kết đầy ấn
tượng với cảnh tượng chờ tàu đầy xúc động. Chỉ một chi tiết nhỏ
nhưng nhà văn đã đem đến cho người đọc những ý nghĩa sâu sắc,
thể hiện được chiều sâu tác phẩm và tình cảm nhân đạo từ nhà văn
Thạch Lam.

2. Phân tích cảnh đợi tàu trong tác phẩm “Hai đứa trẻ” –
mẫu 2
“Mỗi truyện của Thạch Lam như một bài thơ trữ tình, giọng điệu điềm
đạm nhưng chứa đựng biết bao tình cảm mến yêu, chân thành và sự
nhạy cảm của tác giả trước những biến thái của cảnh vật và lòng
người”. Quả thực đúng như vậy, những trang văn của Thạch Lam
không đi vào những biến cố mà đi sâu vào chiều sâu tâm trạng của
con người. Cảnh chờ tàu của hai chị em Liên và An đã được tác giả
nắm bắt những chuyển biến tế vi nhất trong tâm trạng của hai nhân
vật.

Liên và An vốn là những đứa trẻ đã từng sống ở thị thành, nhưng gia
đình sa sút nên phải chuyển về phố huyện nghèo. Liên và An tuy còn
nhỏ tuổi nhưng cũng tham gia vào việc nuôi sống gia đình bằng cách
trông một cửa hàng nhỏ ở chợ. Quanh Liên cũng là biết bao kiếp
sống nhỏ bé, mòn mỏi như chị Tí cùng đứa con vất vả mưu sinh,
chật vật để sống qua ngày, gia đình bác xẩm góp vào bằng tiếng đàn
bần bật trong yên lặng,… Cuộc sống nhàm chán, tẻ nhạt, quẩn
quanh nhưng những con người nơi đây vẫn luôn hướng về một ngày
tươi sáng: “Chừng ấy người trong bóng tối mong đợi một cái gì tươi
sáng cho sự sống nghèo khổ hằng ngày của họ”.

Đêm nào cũng vậy, dù buồn ngủ nhưng cả Liên và An đều cố thức
để chờ hoạt động cuối cùng của đêm, đó chính là đợi đoàn tàu
khuya từ Hà Nội đi ngang qua. Vì sao những đứa trẻ ngây thơ ấy lại
phải cố gắng đợi đoàn tàu đi qua mới có thể ngủ? Có phải chúng
nghe lời mẹ dặn? Có phải cố nán lại để bán thêm phong kẹo, cái
bánh từ những người khách qua đường. Nhưng không phải “Liên và
em cố thức là vì cớ khác, vì muốn được nhìn chuyến tàu đó là sự
hoạt động cuối cùng của đêm khuya”. Trong sự chờ đợi ấy chứa
đựng cả những khao khát, ước mong cháy bỏng của những trái tim
trẻ thơ non nớt. Bởi vậy, An trước khi đi ngủ đã dặn chị: “tàu đến chị
đánh thức em dậy nhé” khao khát của chúng là vô thức nhưng cũng
thật mãnh liệt. Chuyến tàu đi qua, mang đến một thế giới khác, thế
giới của âm thanh và ánh sáng rực rỡ.

Trong thời gian đợi tàu xuất hiện, chị Liên thả tâm hồn mình vào vũ
trụ để cảm nhận hết thảy vẻ đẹp của thiên nhiên khi đêm về. Qua
những kẽ lá bàng, “ngàn sao vẫn lấp lánh” trên nền trời, những nụ
hoa bàng nhỏ khẽ rơi trên vai chị. Tâm hồn Liên thả trôi theo những
cảm xúc bâng khuâng mà chính chị cũng cảm thấy mơ hồ không
hiểu hết.

Tiếng trống cầm canh ở huyện đánh vang cùng với lời thông báo của
bác Siêu: “Đèn ghi đã ra kia rồi” xua tan sự tĩnh mịch của màn đêm,
để chuẩn bị cho sự hoạt động cuối cùng của đêm – con tàu từ Hà
Nội dần dần xuất hiện. Ban đầu là ngọn lửa xanh biếc như ma trơi,
rồi tiếp đến là làn khói trắng bừng lên từ xa. Liên gọi em dậy và cả
hai chị em quan sát kĩ từng chuyển động của chiếc tàu. Tiếng Liên
gọi An: “Dậy đi An. Tàu đến rồi” câu nói không đơn thuần chỉ là để
gọi An dậy mà trong đó còn kèm cả sự vui thích, nó như một tiếng
reo vui, hối thúc em dậy để cùng ngắm nhìn khoảnh khắc đoàn tàu
vụt qua.

Khoảnh khắc tàu đến, lòng hai chị em vui sướng, hân hoan đến lạ kì,
dù chỉ là thoáng qua nhưng cũng đủ để hai tâm hồn tinh tế ấy nắm
bắt trọn vẹn sự vật, sự việc đang diễn ra trên tàu: “các toa đèn sáng
trưng, chiếu sáng cả xuống đường. Liên chỉ thoáng trông thấy những
toa hạng trên sang trọng lố nhố những người, đồng và kền vàng lấp
lánh, và các cửa kính sáng”. Con tàu trong khoảnh khắc đã chỉ còn
lại chiếc chấm đỏ nhỏ, rồi khuất sau rặng tre. Bé An hồn nhiên
nhưng cũng đã nhận ngay ra dường như tàu hôm nay không đông
như mọi khi. Còn Liên thì đã nhận thấy sự thưa thớt cũng như kém
sáng hơn của đoàn tàu: “Chuyến tàu đêm nay không đông như mọi
khi, thưa vắng người và hình như kém sáng hơn”. Dẫu đoàn tàu hôm
nay có kém sáng hơn, có kém đông vui hơn mọi khi nhưng nó từ Hà
Nội về, nó mang theo một thế giới khác hẳn đối với liên, đó là thế
giới của ánh sáng, của niềm vui và của hạnh phúc. Lòng cô bé trào
dâng niềm vui, niềm hạnh phúc khó tả khi được sống lại những ngày
xưa khi cô được uống những cốc nước lạnh xanh xanh đỏ đỏ, và
nhớ về một Hà Nội sáng rực, lấp lánh.

Đêm nào Liên và An cũng đợi tàu, dù có buồn ngủ díp mắt, chúng
cũng phải chờ được đoàn tàu đi qua mới ngủ. Đây không phải là một
hành động ngẫu nhiên, vô nghĩa mà nó dường như là một nhu cầu,
một đòi hỏi thiết yếu đối với Liên và An. Đằng sau đó còn chứa đựng
cả những mơ ước, khao khát về một cuộc sống mới đẹp đẽ và hạnh
phúc hơn. Hình ảnh những đoàn tàu vụt xuất hiện rồi biến mất
nhưng cũng đủ để chúng được trở lại, được sống với những kỉ niệm
tuổi thơ êm ấm trước đây. Khao khát chờ đoàn tàu đi qua cũng ánh
lên những khát vọng mãnh liệt của những đứa trẻ, đó là khát vọng
đổi đời. Tại sao lại đặt khát vọng ấy vào hai nhân vật Liên và An mà
không phải là chị Tí, bác Siêu, … bởi chúng là những đứa trẻ, chúng
là mầm non, là tương lai của cuộc sống. Bởi vậy, khao khát đổi đời
khi được tập trung thể hiện ở hai nhân vật sẽ trở nên ý nghĩa hơn,
giàu sức gợi hơn. Đồng thời qua khung cảnh đợi tàu, Thạch Lam
cũng thể hiện thái độ cảm thương đối với những số phận người nhỏ
bé, bất hạnh phải sống mòn mỏi với cuộc đời chật vật, bế tắc; đồng
thời ông cũng trân trọng, nâng niu những khao khát, những ước mơ
đẹp đẽ của Liên và An nói riêng, của những người dân phố huyện
nói chung. Không chỉ vậy, qua khung cảnh chờ chuyến tàu đêm,
Thạch Lam còn dóng lên tiếng gọi tha thiết, lay động tâm hồn người
đọc: hãy thay đổi cuộc sống, khiến nó trở nên đẹp đẽ hơn, biến nó
thành môi trường sống lành mạnh để những đứa trẻ được sống cuộc
hạnh phúc.
Với nghệ thuật miêu tả tâm lí và cảnh vật tài tình, cảnh đoàn tàu kết
lại tác phẩm đã để lại dư âm, ấn tượng sâu lắng trong lòng người
đọc. Đóng lại cuốn sách người đọc vẫn không khỏi thổn thức trước
những số phận kiếp người mòn mỏi nơi phố huyện. Nhưng đồng thời
cũng chân trọng, nâng niu những mơ ước tha thiết, mãnh liệt của họ
về một cuộc sống khác, về sự đổi đời.

3. Phân tích cảnh đợi tàu trong tác phẩm “Hai đứa trẻ” –
mẫu 3
Thạch Lam là nhà văn nổi tiếng của Văn học Lãng mạn những năm
1930-1945. Là một trong những cây bút của Tự lực văn đoàn, nhưng
văn chương của Thạch Lam không quá xa vời thực tế như những
cây bút trong nhóm. Mà văn chương của ông nhẹ nhàng chất đời
lãng mạn. Nổi bật nhất phải kể đến truyện ngắn “Hai đứa trẻ”, câu
chuyện chờ đợi tàu của chị em Liên nơi phố huyện Hà Nội những
năm tháng trước Cách Mạng. Thiên truyện ngắn cốt truyện đơn giản
nhưng lại đọng lại những suy ngẫm sâu sắc đặc biệt cảnh chờ đợi
tàu của hai chị em Liên.

Truyện mở ra bằng tiếng trống thu không, hoàng hôn dần buông
xuống nơi phố huyện heo hút. Rồi ánh đèn leo lét xuất hiện, cuộc
sống con người quẩn quanh nơi phố huyện khi màn đêm dần bao
phủ. Hai chị em Liên ngồi lặng im nhìn ngắm phố huyện, lòng đầy
suy nghĩ. Trong nỗi nhớ về Hà Nội qua gánh phở bác Siêu, cũng là
lúc tàu chuẩn bị đến.

Tàu chưa đến, chị em Liên và những con người nơi phố huyện dù
mệt mỏi nhưng vẫn ngắc ngoải, mong chờ điều gì đó. Liên thấy “tâm
hồn yên tĩnh.” Cái yên tĩnh bình yên, lặng lẽ trong khung cảnh đêm
xuống. Rồi khi tàu đến, từ xa “ngọn lửa xanh biếc như trời”, “tiếng còi
xe lửa trong đêm khuya kéo dài ra theo ngọn gió xa xôi”. Tàu đến
gần, ánh sáng toả rạng một vùng. Đó là ánh sáng của “Ngọn đèn ghi”
“toa tàu đèn sáng trưng, chiếu xuống đường”, “người, đồng và kền
lấp lánh”. Âm thanh vang vọng trong không gian tiếng ghi tàu mạnh
mẽ “tiếng dồn dập, tiếng xe rít mạnh vào ghi, kèm theo một làn khói
bừng sáng trắng lên đằng xa, tiếp đến tiếng hành khách ồn ào khe
khẽ.”

Đoàn tàu đến đem theo ánh sáng rực rỡ, sáng lóa làm lu mờ mọi
ánh đèn leo lét nơi phố huyện, bừng lên mạnh mẽ. Không chỉ mang
theo ánh sáng mà tàu đến mang theo cả thứ âm thanh rộn rã khác
hẳn tiếng vo ve của muỗi trong hàng hay tiếng ếch nhái từ ngoài
đồng ruộng xa. Bằng ngòi bút lãng mạn, bút pháp miêu tả đối lập,
Thạch Lam đã khắc họa nên hai thế giới hoàn toàn khác biệt, đối lập
để thấy rằng đoàn tàu đến mang theo mọi điều đẹp nhất.

Nhưng rồi đoàn tàu nhanh chóng vụt qua để lại bao tiếc nuối, ngậm
ngùi. Đoàn tàu đi cuốn theo cả thế giới rực rỡ, vang động. Liên cảm
nhận được sự thiếu hụt về cả âm thanh và con người khi đoàn tàu đi
qua. Dường như em đã gắn bó với nơi này từ rất lâu, ghi nhớ sâu
sắc từng khoảnh khắc. Đoàn tàu đi qua trả lại cho phố huyện sự im
lặng. Đoàn tàu đi qua cũng là lúc khiến cho Liên lặng vào mơ tưởng
nhớ về Hà Nội, nhớ về những kỉ niệm ngọt ngào xa xôi. Em buồn
thương cho hiện tại mờ mịt, tiếc nuối cho quá khứ hạnh phúc và mơ
tưởng về một tương lai.

Bằng những câu văn ngắt ngắn, liên hoàn Thạch Lam diễn tả sinh
động tâm trạng bồi hồi, mang chút gì đó vừa xót thương vừa hi vọng
của nhân vật Liên. Liên như thấy mình “sống giữa bao sự xa xôi”.
Kết thúc truyện để lại trong lòng người đọc bao sự day dứt. Đoàn tàu
đến mang theo ánh sáng lấp lánh, rực rỡ, mang theo âm thanh sinh
động, vang vọng. Nhưng nó thuộc về thế giới khác. Thế giới không
phải của Liên của An hay cửa con người nơi phố huyện. Nhưng
đoàn tàu đi qua lại nhen lên cho những con người nơi đây ước mơ,
khát khao về một tương lai dù mờ mịt nhưng họ không hề từ bỏ.
Ngày nào họ cũng thức từ sáng đến đêm để đợi đoàn tàu đi qua, để
ước mơ về điều gì đó xa xôi. Nhưng ước mơ của họ không biến mất
mà âm ỉ chờ đợi điều gì đó làm bùng lên.
Truyện ngắn “Hai đứa trẻ” khắc họa sinh động thế giới tâm hồn của
những con người cùng khổ trong xã hội cũ trước những năm Cách
Mạng diễn ra. Hình ảnh đoàn tàu chỉ xuất hiện thoáng qua rồi vụt tắt
mang theo ánh sáng, âm thanh, ước mơ và khát vọng. Như một
niềm an ủi một mơ ước không bao giờ tắt, một chút ánh sáng cho ao
đời tù đọng, đen tối triền miên của những số phận hẩm hiu, bất hạnh
nhưng vẫn hi vọng vào một ngày mai tươi sáng hơn. Đó cũng là
thông điệp và tình thương của Thạch Lam dành cho những nhân vật.

You might also like