Professional Documents
Culture Documents
Nhà phê bình Hoài Thanh đã từng nhận xét: “Ðời chúng ta nằm trong vòng chữ tôi. Mất bề rộng, ta đi
tìm bề sâu. Nhưng càng đi sâu, càng lạnh. Ta thoát lên tiên cùng Thế Lữ, ta phiêu lưu trong trường tình
cùng Lưu Trọng Lư, ta điên cuồng với Hàn Mặc Tử, Chế Lan Viên, ta đắm say cùng Xuân Diệu. Nhưng
động tiên đã khép, tình yêu không bền, điên cuồng rồi tỉnh, say đắm vẫn bơ vơ. Ta ngơ ngẩn buồn trở về
hồn ta cùng Huy Cận”. Lời nhận xét ấy quả thật không sai khi Huy Cận đã làm nên hương vị rất riêng đó.
Thơ Huy Cận hàm súc, giàu chất suy tưởng mà triết lý. Điển hình là tác phẩm “Tràng giang” với hai khổ
thơ đầu đã làm bộc lộ nỗi sầu của “cái tôi” cô đơn trước thiên nhiên rộng lớn mà thấm đượm tình đời tình
người
Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp
Con thuyền xuôi mái nước song song
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả
Củi một cành khô lạc mấy dòng